Chương 6
11
Tôi sững sờ nhìn Từ Hiên, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Ngay cả ba tôi còn chưa từng đánh tôi, vậy mà chỉ là một Từ Hiên, lại dám ra tay với tôi!
Có lẽ bị ánh mắt tôi dán chặt mà chột dạ, anh ta quát lớn:
“Em đừng nhìn anh như thế! Anh nhịn em đủ lâu rồi! Có ai làm vợ như em không? Nếu không phải vì đứa con, anh đã động thủ với em từ lâu rồi!”
Có Từ Hiên chống lưng, Tống Mỹ Lệ cũng mạnh miệng hẳn, chỉ tay vào mặt tôi mà xả một tràng.
“Con tiện nhân này vốn dĩ đáng bị dạy dỗ, sớm nên cho nó một trận, không thì nó còn chẳng biết ai mới là chủ cái nhà này!”
“Đã gả vào nhà rồi còn tưởng mình là tiểu thư sao! Còn dám hỗn với tao, tao sẽ dạy dỗ con bé con tốn cơm kia trước, rồi mới đến lượt mày!”
Nhìn cái dáng vẻ đắc ý tiểu nhân của bà ta, tôi buồn nôn đến mức muốn ói.
“Hóa ra hai người cũng chẳng thèm che giấu nữa nhỉ.”
“Con cũng sinh rồi, mày còn làm được gì? Dù sao nhà mày cũng chẳng có đàn ông, công ty sớm muộn gì cũng thành của Tiểu Hiên. Nếu mày biết điều thì ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Thì ra là vậy.
Thì ra bọn họ sớm đã tính toán, muốn “ăn tuyệt hộ”, nghĩ rằng chỉ cần tôi sinh xong con thì có thể mặc sức thao túng.
Cái suy nghĩ nực cười đến mức tôi bật cười thành tiếng.
Tống Mỹ Lệ nghiến răng độc địa:
“Mày cứ cười đi, sau này có lúc khóc cho xem!”
Tôi chẳng thèm bận tâm, cầm lấy điện thoại.
“Sao? Định gọi cảnh sát à? Đừng phí công! Đây là chuyện nhà của chúng ta, dù có trời cũng không xen vào được!”
Từ Hiên cũng chẳng hề sợ, còn bày ra bộ dạng vì tôi mà nói:
“Có thằng đàn ông nào mà không đánh vợ. Nếu em chịu ngoan ngoãn thì đã chẳng có nhiều chuyện thế này. Giờ mà xin lỗi mẹ anh, anh vẫn còn có thể tha cho em.”
Họ nói không sai, đây đúng là chuyện trong nhà, không thể mong chờ người ngoài.
Tôi chỉ còn cách nghẹn ngào vào điện thoại:
“Ba, mẹ… có người bắt nạt con.”
Năm phút sau, cả chục vệ sĩ đã đứng kín phòng khách.
Tống Mỹ Lệ hoảng sợ giơ điện thoại hét lớn:
“Đừng lại gần! Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
Tôi vung tay hất điện thoại của bà ta rơi xuống đất, lạnh lùng nói:
“Đây là chuyện trong nhà chúng ta, dù có trời cũng không quản được.”
12
“Vợ ơi, anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi!”
Từ Hiên bị hai vệ sĩ kẹp chặt, mặt sưng vù như đầu heo, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa cầu xin tôi tha thứ.
Bên cạnh anh ta, Tống Mỹ Lệ cũng chẳng khá khẩm hơn, đầu sưng to như gấp đôi.
Tôi nằm trong lòng mẹ, khóc đến ướt cả mặt, căn bản không buồn liếc hai mẹ con họ lấy một cái.
Ba tôi nhìn cảnh đó, chỉ tay vào Từ Hiên rồi ra lệnh cho vệ sĩ:
“Đánh! Đánh tiếp cho tôi! Đánh đến khi nào con gái tôi nguôi giận thì thôi!”
Vệ sĩ nghe lệnh, lại thêm mấy cái tát *bốp bốp*, đến mức Từ Hiên ngất lịm đi.
Tống Mỹ Lệ thấy con trai ngã xuống thì gào thét ầm ĩ.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào! Con trai tôi đã xin lỗi rồi! Chẳng lẽ cô định để nó c/h/ế/t hay sao!”
Tôi liếc bà ta một cái, nhàn nhạt nói:
“Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì cần gì phải có cảnh sát nữa?”
“Cô mà dám động vào con trai tôi, tôi có thành ma cũng không buông tha! Chừng nào tôi còn sống, các người đừng mong được yên ổn!”
Tôi bật cười:
“Tôi đâu có nói sẽ để bà sống đâu.”
Tống Mỹ Lệ hoàn toàn sụp đổ, phát điên gào loạn lên nào là “Cứu mạng!”, nào là “G/i/ế/t người rồi!”.
Tôi phất tay, bảo vệ sĩ lôi bà ta đi.
Dù sao đây cũng chỉ là chuyện trong nhà, tất nhiên không cần phải đưa đến bệnh viện.
Còn Từ Hiên thì tôi quẳng xuống hầm, cho anh ta có thời gian mà tự kiểm điểm.
Hôm sau, tôi mang đồ ăn xuống thăm.
Từ Hiên vừa khóc vừa nức nở cầu khẩn:
“Vợ ơi, tha cho anh đi. Anh chỉ là nhất thời nóng giận, em biết mà, anh vẫn còn yêu em. Con cái không thể không có cha, em nghĩ đến con, cho anh thêm một cơ hội đi.”
Nói thì cũng có lý, nhưng xưa nay ai cũng biết, bạo hành gia đình có một lần thì sẽ có vô số lần.
Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, làm sao dám đối diện với anh ta một mình nữa. Chỉ còn cách trói chặt anh ta lại, cho đến khi bóng ma tâm lý của tôi hoàn toàn biến mất.
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn mềm lòng. Thấy anh ta từ hôm qua đến nay chưa ăn gì, tôi còn cẩn thận mang cháo thịt nạc xuống.
Tôi đích thân đưa thìa cháo tới bên miệng anh:
“Ăn trước đi.”
Thấy tôi không nói thêm gì, Từ Hiên chỉ đành ngoan ngoãn ăn.
Nhưng vừa nhai được hai miếng, anh liền phát hiện có gì đó không đúng, phun ra từ trong miệng một thứ.
Là chiếc nhẫn của Tống Mỹ Lệ.
Ch