BÙA BÌNH AN VÀ SỢI CHỈ TÌNH YÊU - 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

1
 
Bầu trời đêm đen kịt, chỉ còn lác đác vài vì sao.
 
Tôi ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, đã mười một giờ rồi.
 
Xoa xoa mi tâm, tôi tắt máy tính, chuẩn bị về nhà. 
 
Vừa khởi động xe, điện thoại của Cố Úc Trạch gọi tới.
 
Tôi hơi nhướng mày, không ngờ trong lúc còn đang chiến tranh lạnh mà cậu ấy lại chủ động gọi.
 
Nhưng khi bắt máy thì lại là một giọng nam không mấy quen thuộc.
 
“Là chị Khinh Nhiên phải không ạ?”
 
Tôi mất một lúc lâu mới nhận ra đó là giọng của một người bạn cùng ban nhạc với Cố Úc Trạch.
 
“Là tôi, Úc Trạch sao thế?”
 
“Anh Cố say rồi, miệng cứ gọi tên chị mãi, không chịu đi cùng bọn em. Chị tiện thì đến một chuyến được không ạ?”
 
“… Biết rồi, đợi tôi mười phút.”
 
Công ty tôi cách quán bar nơi Cố Úc Trạch đang ở cũng không xa.
 
Khi tôi lái xe tới nơi, đồng hồ điểm 11 giờ rưỡi. Tôi nheo mắt vì mệt, chỉ mong đưa cậu ấy về nhà rồi nghỉ ngơi cho xong.
 
Không ngờ khi đẩy cửa phòng VIP ra, cảnh đầu tiên tôi thấy là người được bảo là say xỉn kia đang nghiêng người lại gần một cô gái.
 
Một người bạn trong nhóm nhắc nhở rằng tôi đã đến, lúc ấy Cố Úc Trạch mới dừng lại, nhìn về phía tôi.
 
Cô gái bị cậu ấy che khuất vội vàng chạy ra, với vẻ mặt oan ức giải thích với tôi: “Chị Khinh Nhiên, anh Cố bị điên hay sao ấy, tự dưng nhào qua phía em, em không có quan hệ gì với anh ấy hết!”
 
“Chị ghét anh ấy thì ghét thôi, đừng ghét lây em nhé~”
 
Tô Tranh, tay trống của ban nhạc Cố Úc Trạch, tôi từng gặp nhiều lần, tính tình cũng khá hợp nhau.
 
“Tôi biết rồi.”
 
Tôi bị lời cô ấy chọc cười, vỗ nhẹ lên vai cô ấy như trấn an.
 
Tôi hiểu rõ đây là trò cố ý của Cố Úc Trạch, cậu ấy vẫn còn giận tôi vì đã nhận dự án có hợp tác với bạn trai cũ, bất chấp sự phản đối của cậu ấy.
 
Nhưng đó là sắp xếp của công ty, hơn nữa nếu dự án này thành công, thì lý lịch và chức vụ của tôi sẽ được nâng lên rất nhiều. Tôi không thể vì chút cảm xúc cá nhân đã qua mà từ bỏ tương lai của mình.
 
2
 
Cố Úc Trạch liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng rồi lại ngồi xuống sofa, tiếp tục uống rượu một mình.
 
Tôi hơi nhíu mày, bước tới giật lấy chai rượu trong tay cậu ấy.
 
“Về nhà với tôi.”
 
Cậu ấy để yên cho tôi lấy rượu, nhưng giọng lại gắt gỏng: “Chị dựa vào đâu mà quản em?”
 
Tôi có phần bất lực. 
 
“Em không muốn chị đến à?”
 
“…”
 
“Em muốn tự mình về nhà không?”
 
“…”
 
Cố Úc Trạch quay đầu đi, không thèm để ý tới tôi cũng chẳng nhìn tôi.
 
Tôi thở dài nhượng bộ: “Được, vậy chị đi.”
 
Tôi quay người rời đi dứt khoát, mới đi tới cửa đã nghe thấy tiếng chai rượu rơi vỡ tan tành phía sau.
 
Quay đầu lại, chân Cố Úc Trạch còn đặt trên bàn trà chất đầy chai rỗng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm tôi, trông chẳng khác gì một chú sói con vừa uất ức vừa bướng bỉnh không chịu nói ra.
 
Tôi mềm lòng, quay lại nắm lấy tay cậu ấy, dịu giọng: “Về nhà với chị nhé?”
 
Một lúc sau Cố Úc Trạch mới khó chịu đáp khẽ một tiếng.
 
Lúc này tôi mới có thời gian nhìn mấy người bạn đang đứng sững mặt mày ngạc nhiên: “Tôi có lái xe, có cần tôi đưa các cậu về trường không?”
 
“Không không, bọn em tự gọi xe được ạ!”
 
Tô Tranh lên tiếng, những người khác vội vàng phụ họa theo.
 
“Vậy bọn tôi đi trước nhé.”
 
Tôi gật đầu rời đi, Cố Úc Trạch cũng ngoan ngoãn để tôi dắt đi, không làm loạn nữa.
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo