Chương 7
7
Hai giờ chiều, buổi họp báo được mở đúng giờ.
Ba tôi và tôi ngồi song song trên bục.
Dưới khán đài, số lượng phóng viên gấp đôi hôm qua.
Giang Diên Chu cũng xuất hiện.
Anh ta ngồi ngay hàng ghế đầu, bên cạnh còn có một luật sư, ra dáng đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng tôi ra tòa đối chất.
Họp báo bắt đầu, tôi không vòng vo thừa thãi, trực tiếp ra hiệu nhân viên bật đoạn ghi âm đầu tiên.
“Ngoan nào, anh hứa, đợi đến khi con của chúng ta chào đời, toàn bộ tài sản đứng tên anh sẽ thuộc về hai mẹ con em.”
Sắc mặt Giang Diên Chu thoáng biến đổi.
Ngay sau đó, màn hình lớn hiện lên hình ảnh khu Kim Mậu Phủ, cùng bức ảnh anh ta khoác tay Lâm Vi Vi đi dạo.
Bên dưới ồn ào xôn xao.
“Giang tiên sinh, xin hỏi người phụ nữ mang thai trong ảnh là ai? Đứa bé mà anh nói đến, là con của cô ấy sao?”
Luật sư bên cạnh anh ta lập tức đứng lên: “Thân chủ của tôi có quyền giữ im lặng. Đây là chuyện riêng tư cá nhân, không liên quan đến buổi họp báo này.”
“Vậy sao?” Tôi bật cười nhạt, rồi phát đoạn ghi âm thứ hai.
Đó là đoạn Giang Diên Chu và Lâm Vi Vi trò chuyện khi dạo bước trong khu dân cư.
“Cô ta ngốc lắm, tôi chỉ cần kiếm một người diễn trò là qua mặt dễ dàng.”
“Chờ đến khi cuộc họp hội đồng tuần tới thông qua dự án mới, tôi có thể rút sạch vốn.
Khi đó, công ty sẽ chỉ còn là cái xác rỗng, Tạ Ý Duyệt và lão già cứng đầu kia, chỉ còn nước phá sản.”
Đoạn ghi âm vừa vang lên, cả hội trường như nổ tung.
Nếu như chuyện ngoại tình trước đó chỉ là vấn đề đạo đức, thì những lời này đã là âm mưu lừa đảo thương mại trần trụi!
Sắc mặt Giang Diên Chu lập tức xám ngoét.
Anh ta bật dậy, run rẩy chỉ vào tôi, giọng khàn đặc: “Ngụy tạo! Đây là cô ngụy tạo ra hết!”
“Ngụy tạo?”
“Giang Diên Chu, anh tưởng việc anh làm kín kẽ lắm sao? Mỗi khoản tiền anh chuyển ra Quần đảo Cayman, tôi đều có bản ghi.”
Tôi giơ lên trước ống kính cả một xấp dày sao kê ngân hàng và chứng từ chuyển khoản.
“Anh cùng anh trai của Lâm Vi Vi cấu kết lập công ty ma, mưu đồ chiếm đoạt vốn. Toàn bộ bằng chứng, tôi đã nộp cho cảnh sát.”
“Anh đã dính vào tội danh lạm dụng chức vụ và lừ/a đ/ả/o thương mại.”
Cả người Giang Diên Chu run bần bật, rồi ngã ngửa ra sau.
Đèn flash chớp nháy điên cuồng, ghi lại cảnh tượng thảm hại của anh ta.
Buổi họp báo kết thúc, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
Đầu dây bên kia là giọng Lâm Vi Vi, nghẹn ngào xen lẫn tiếng khóc.
“Tạ Ý Duyệt, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào?” Tôi hỏi ngược lại, “Câu này lẽ ra nên để tôi hỏi cô và Giang Diên Chu mới đúng.”
“Diên Chu đã bị cô hủy hoại rồi! Tiền cũng mất hết rồi! Cô hài lòng chưa?” Cô ta gào lên.
“Chưa.” Tôi điềm nhiên đáp, “Còn xa mới đủ.”
“Cô… cô còn định làm gì nữa!”