Chương 5 - Tiếng Thét Của Quỷ
Giọng nói đứt quãng tiếp tục vang lên, lúc thì gần lúc thì xa.
Tôi bừng tỉnh mở mắt, lúc này tôi đang ngồi trên ghế, ti vi vẫn còn đang bật.
Chỉ là, trên màn hình đầy những bông tuyết, đồng thời còn phát ra tiếng xào xạc.
Kim đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ bốn mươi.
Tôi nhìn quanh bốn phía, tự hỏi vừa rồi ai gọi tôi?
Đã muộn thế này rồi, sư phụ đã về chưa?
Tôi đứng dậy đi về phía phòng sư phụ, cửa phòng vẫn còn khóa.
Tôi nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."
Đáp lại tôi là một sự tĩnh lặng chết chóc.
Đêm mùa hè trong nhà rất oi bức, bên ngoài truyền đến tiếng côn trùng kêu không rõ tên.
Trong lòng tôi có chút bất an mơ hồ.
Sư phụ ra ngoài lâu như vậy rồi, sao còn chưa về?
Đang lúc nghi ngờ thì giọng nói u ám kia lại vang lên.
"Anh ơi, cho em chơi đồ chơi của anh......"
Lần này, giọng nói dường như ở ngay bên tai tôi.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại.
Sau lưng trống rỗng, chỉ có bức tường, không nhìn thấy bóng dáng tà ma nào.
Giờ phút này, nói không sợ hãi là giả.
Tôi chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, hai chân cũng hơi run rẩy.
Triệu Tử Trầm, cái lệ quỷ giết Triệu Đông kia, đến tìm tôi rồi sao?
Vừa nghĩ đến cái chết thảm của Triệu Đông, trong lòng tôi lại thấy một trận dựng tóc gáy.
Tôi dán người vào tường, tĩnh lặng nhìn cửa phòng sư phụ.
Lúc này tôi không biết vì sao, luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn trộm tôi.
Cái cảm giác bị người khác nhìn trộm kia, rất mãnh liệt.
Trong lòng tôi lẩm bẩm cầu nguyện: "Sư phụ mau trở về, sư phụ mau trở về......"
Lúc này, giọng nói u ám kia lại vang lên.
"Anh ơi, mau mở cửa ra, nếu như anh còn không mở cửa, em sẽ tự mình đi vào đấy."
Giây tiếp theo, cửa phòng sư phụ phát ra tiếng đập cửa ầm ầm.
Âm thanh rất lớn, giống như có người ở bên ngoài điên cuồng đập cửa.
Tôi sợ đến mức che hai tai lại, vội vàng chạy về phía phòng khách.
Vừa đến phòng khách, màn hình ti vi đen trắng phát sinh biến hóa.
Trên màn hình vốn đầy những bông tuyết xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch.
Khuôn mặt này trợn trừng mắt, không có lông mày, miệng rộng ngoác đến tận mang tai, lộ ra một hàm răng đen ngòm.
Chính là con bé mặc đồ đỏ, đánh phấn son lòe loẹt!
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, xoay người muốn chạy về phía phòng sư phụ.
Nhưng vừa xoay người lại, cảnh tượng trước mắt phát sinh biến hóa.
Phòng sư phụ biến mất.
Mà trước mắt, vẫn là phòng khách.
Cũng tức là nói, tôi xuyên qua cửa phòng khách, lại trở về phòng khách.
Khuôn mặt trong ti vi phát ra tiếng cười quái dị chói tai: "Anh ơi, em đã nói rồi, anh không mở cửa, em sẽ tự mình đi vào đấy."
Tôi sợ đến hồn bay phách tán, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Một đôi tay mảnh khảnh dài ngoằng từ trong ti vi vươn ra.
Móng tay sơn một màu xanh lục quỷ dị, nhìn thấy đôi tay này sắp chạm đến trước mặt tôi.
Tôi không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai.
Trước mắt tối sầm lại, đồng thời thân thể chấn động.
Bốn phía là bóng tối vô tận.
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt ập đến......
Một lần nữa mở mắt, tôi đang ngồi trên ghế.
Chỉ có điều lúc này trán và sống mũi tôi toàn là mồ hôi lạnh, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trong phòng khách sáng đèn, ti vi vẫn đang bình thường phát sóng phim truyền hình.
Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, mười giờ rưỡi.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng?
Nhưng cơn ác mộng này cũng quá chân thực rồi đi?
Tôi lau lau mồ hôi lạnh trên trán, gọi một tiếng sư phụ.
Không có ai trả lời tôi, bên ngoài tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sư phụ ra ngoài đã mấy tiếng rồi, còn chưa trở về.
Tôi đứng dậy đi đến phòng sư phụ.
Nhìn thấy cửa phòng sư phụ khóa chặt, trong lòng tôi rất sốt ruột.
Tôi vừa chuẩn bị ngồi xuống đợi sư phụ trở về, cửa phòng sư phụ phát ra một tiếng vang ầm ầm.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Một bóng người yên tĩnh đứng ở cửa, nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười kỳ quái nhìn tôi.
Nó mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc ngắn, chu miệng, chân không chạm đất.
Dưới ánh trăng, đôi mắt trắng dã của nó càng thêm đen tối đáng sợ.
Tôi vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó, và cả uế khí màu đen xung quanh cơ thể nó.
Từ trong miệng nó phát ra tiếng cười quái dị rợn người: "Anh ơi, em lại đến rồi nè."
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là vươn tay hung hăng nhéo bản thân một cái.
Cơn đau nói cho tôi biết, lần này không phải là mơ.
Lệ quỷ mặc đồ đỏ, là thật sự đến tìm tôi đòi mạng rồi.
Tôi nghĩ mãi không thông, tôi và nó không thù không oán, vì sao nó lại nhất định phải bám lấy tôi không tha.
Tôi tuy rằng thường xuyên nhìn thấy thứ dơ bẩn, nhưng những thứ dơ bẩn kia cũng không có tấn công tôi.
Thêm vào đó sư phụ nói tôi trời sinh âm mệnh, nhìn thấy quỷ là chuyện bình thường.
Cho nên từ trước đến nay, tôi đối với thứ dơ bẩn cũng không có quá nhiều cảm giác sợ hãi.
Nhưng cái thứ dơ bẩn trước mắt này khiến cho cảnh báo trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm.
Tôi có thể cảm giác được, nó không chỉ đơn giản là tìm tôi chơi, nó là muốn mạng của tôi!
Triệu Đông là bởi vì chơi với nó, bị nó dẫn đi, tôi không thể bị nó giết chết.
Lúc buổi trưa, nếu không phải là chị gái, lúc đó tôi đáng lẽ đã bị nó giết chết rồi.
Nghĩ đến chị gái, tôi đột nhiên nghĩ đến lời mà mẹ đã nói với tôi.
Nếu gặp nguy hiểm, có thể gọi chị gái và mẹ giúp đỡ.
Tôi chỉ vào con bé mặc đồ đỏ ở cửa, run giọng nói: "Rốt cuộc mày muốn cái gì?"
Lời còn chưa dứt, nó đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, căn bản không cho tôi cơ hội phản ứng.
Khuôn mặt nó gần như dán sát vào mặt tôi, nó cười điên cuồng: "Đương nhiên là muốn mày chết rồi!"
Nói rồi, hai tay bóp chặt cổ tôi.
Tôi liều mạng giãy giụa, muốn vươn tay gạt tay nó ra, nhưng tay của tôi không nhấc lên được, một chút sức lực cũng không có.
Tôi có thể cảm giác được đôi tay của nó lạnh băng, cái lạnh thấu xương từ cổ tôi lan đến toàn thân, khiến tôi có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng.
Giờ phút này, tôi muốn lớn tiếng gọi mẹ và chị gái, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ không rõ.
"Chết đi, chết đi theo tao, đến lúc đó ngày ngày chơi cùng nhau." Lệ quỷ mặc đồ đỏ cười ranh mãnh, lực tay trên tay lại tăng thêm mấy phần.
Nó vừa nói xong, một con dao găm lướt qua mặt tôi, chuẩn xác không sai mà găm vào cánh tay của nó.
"A!"
Đó là tiếng xương cốt đứt gãy. Đôi tay của lệ quỷ mặc đồ đỏ bị chém đứt.
Không có máu tươi văng tung tóe, chỉ có một lượng lớn hắc khí từ vết thương của nó bốc ra ngoài.
Hai bàn tay kia của nó rơi xuống đất, rất nhanh đã hóa thành hắc khí tiêu tán.
Tôi ôm lấy cổ, kịch liệt ho khan, đồng thời cũng hít thở thật sâu.
Vừa rồi tôi mới cảm giác được, tôi suýt chút nữa đã xong đời.
Một bóng người đứng ở bên cạnh tôi.
Bóng người cầm dao, thản nhiên nói: "Mẹ đã nói với con là nếu con gặp nguy hiểm phải gọi mẹ ngay lập tức, sao con lại không gọi?"
Chính là mẹ.
Dưới ánh đèn trong phòng khách, mẹ là có bóng. Mà lệ quỷ mặc đồ đỏ thì không có bóng.
Nó nhìn cánh tay của mình, há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Ngươi, ngươi đã làm gì ta?"
Ngay lúc này, một búp bê xuất hiện trên vai của nó.
Là chị gái của tôi. Chỉ thấy chị gái há miệng rộng không gì sánh được, cắn về phía đầu của lệ quỷ mặc đồ đỏ.
Tôi kinh ngạc, chưa kịp nhìn kỹ, mẹ đã vươn tay che mắt tôi lại.
Tuy rằng mắt bị che lại, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lệ quỷ mặc đồ đỏ.
Qua chừng nửa tiếng, mẹ mới bỏ tay ra.
Lệ quỷ mặc đồ đỏ đã không thấy đâu nữa, chị gái thì ngồi bệt trên đất, ôm bụng, há miệng nôn mửa.
Trong khi nôn mửa, miệng vẫn còn bốc ra hắc khí......