Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 38 - Gương thế giới
Nhích ở trên lưng tôi, chị gái cười nói: 'Chị coi như hiểu ra rồi, sư phụ em muốn kiểm tra em đấy.'
'Ý gì?' Tôi tỏ vẻ không hiểu.
'Chị hoài nghi, đồ dơ bẩn trong trang viên Đào gia chính là sư phụ em dẫn đến trên người em đó.'
'Cái gì?'
'Đừng kinh ngạc, cái này khả năng rất lớn.'
'Sư phụ vì muốn mài dũa em, cho nên mới làm như vậy?'
Chị gái lầm bầm một tiếng: 'Nếu là vậy, chị cũng cảm thấy, như vậy có thể để em sau này khi đối mặt các loại tà sùng, ít nhất em cũng là một người tróc quỷ sư có kinh nghiệm.'
'Bất quá sư phụ em không biết, em không có ông ấy nhưng anh còn có chị gái này.'
'Đệ, em cứ yên tâm đi, chị vẫn là câu nói kia, mấy thứ tà ma kia nếu dám tìm em gây phiền phức, chị nhất định để chúng nó có đi mà không có về.'
Tôi cười nói: 'Vậy thì cảm ơn chị gái rồi.'
Nói xong, tôi nhanh chân đuổi kịp lão sư và Mã Kiệt.
Đem điện thoại trả lại cho lão sư.
Lão sư nhận điện thoại, hỏi: 'Than đá tắt chưa?'
'Tắt rồi tắt rồi, gia gia em nói buổi chiều phát hiện ra rồi, đã tắt rồi ạ.' Tôi gãi đầu cười nói.
Lão sư gật gật đầu: 'Sau này phương diện này phải chú ý.'
'Vâng thưa cô ạ.'
Đến ký túc xá nam sinh, lớp trưởng huy động một ít bạn nam của lớp, bắt đầu tìm Giang Khôn.
Mãi đến tám giờ tối, cả trường đều bị chúng tôi tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm được Giang Khôn.
Lão sư thậm chí dẫn tôi đi cùng nhau kiểm tra giám sát cửa lớn trường học.
Nhân viên bảo vệ lớn tuổi liên tục lặp lại: 'Ây da, thầy Mã, cô còn không tin tôi sao, tôi nói không có người ra ngoài thì là không có người ra ngoài!'
'Tôi ở trong trường trung học Phong Thái làm việc nhiều năm như vậy rồi, chút tín nhiệm này vẫn còn có.'
Trong giám sát, chỉ có ghi chép Giang Khôn hôm nay quay về trường, cũng không có ghi chép cậu ấy ra ngoài.
Quan trọng nhất là, giám sát cửa ký túc xá nam cũng đã kiểm tra một vòng.
Kỳ lạ chính là, cũng không có thấy Giang Khôn đi ra khỏi cửa ký túc xá nam.
Theo sự tình càng ngày càng giống sự kiện tiểu thư hai Đào gia mất tích, tôi trong lòng cũng càng ngày càng bất an.
Nếu Giang Khôn có chuyện gì, đời này tôi cũng không tha thứ cho mình.
Dù sao đồ bẩn thỉu đã nhắm vào tôi, mới theo tôi đến ký túc xá.
Lão sư sắc mặt rất khó coi, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Các lãnh đạo khác của trường cũng bị kinh động.
Rất nhanh, phó hiệu trưởng huy động tất cả học sinh nam nữ trong trường đi tìm Giang Khôn.
Hai mươi phút sau, cảnh sát đến.
Tôi và Mã Kiệt đương nhiên bị hỏi han.
Mãi đến mười một giờ tối, cảnh sát mới rời đi.
Mà việc Giang Khôn mất tích bí ẩn ở ký túc xá nam sinh lan ra khắp trường.
Lúc này, trong ký túc xá.
Tôi nằm trên giường, giơ chân đá vào giường trên.
Trước đây mỗi lần tôi đá giường trên, Giang Khôn cái tên béo đó đều sẽ kêu quái dị một tiếng, nhưng lần này không có.
Lúc này ký túc xá nam đã tắt đèn rồi.
Lão sư bảo chúng tôi cứ về ký túc xá nghỉ ngơi, mai tiếp tục tìm.
Phỏng đoán của cảnh sát là, Giang Khôn rất có thể từ tường bao phía sau ký túc xá nam trèo ra ngoài.
Nhưng tôi trong lòng rõ ràng, tường bao đó cao ba mét, Giang Khôn muốn ra ngoài có chút khó khăn.
Trong bóng tối, Vương Bình thở dài: 'Ôi, các cậu nói đầu óc thằng béo không thông suốt, lại còn chạy?'
Mã Kiệt nhỏ giọng nói: 'Các cậu tin xuyên không không? Tin UFO không?'
'Không biết có phải Giang Khôn đã xuyên không rồi không, hoặc là nói, Khôn ca bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.'
Tôi cũng thở dài, không nói gì.
Vương Bình liền mắng: 'Xuyên không cái đầu anh ấy! Còn UFO, sao anh không nói người sắt? Anh toàn xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, hỏng cả đầu rồi.'
Mã Kiệt cười gượng gạo: 'He he, cũng không phải là không có khả năng này.' Mờ mịt hồ đồ, tôi tiến vào giấc mộng lúc nào không hay.
Cái tuổi này, đến giờ này rồi, vẫn là rất dễ ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, âm u thanh âm ở bên tai tôi vang lên: 'A Phi, A Phi!'
Giang Khôn?
Tôi trong lòng run lên, vội vàng mở mắt.
Ở trong phòng ngủ, chỉ có Giang Khôn kêu tôi như vậy.
Mở mắt, trời đã sáng rồi, nhưng cửa ký túc xá vẫn là đóng.
Tôi nhìn bốn phía: 'Béo, cậu về rồi à?'
Nhưng để tôi cảm thấy không đúng là, giường đối diện của Vương Bình và Mã Kiệt trống không, hai tên kia không biết đi đâu rồi.
Bình thường tỉnh dậy, chúng tôi đều chào hỏi nhau.
Tôi nhìn bốn phía, giường trên của tôi cũng trống không, cũng không thấy chị gái đâu.
Chị gái cũng không thấy, tôi nhớ rõ tối qua tắt đèn cô còn treo ngược trên đèn đó.....
Tình huống gì vậy?
Tôi trong lòng có chút hoảng sợ.
Lẽ nào vừa rồi là tôi bị ảo giác sao?
Giây tiếp theo, thanh âm kia lại vang lên: 'A Phi, đến chơi với tôi đi, chỗ này vui lắm, đồ ăn ngon nữa.'
Là thanh âm của Giang Khôn, hơn nữa thanh âm rất rõ ràng!
Tôi bắt đầu tìm kiếm thanh âm nơi phát ra.
Xoay đầu một cái, chính là truyền ra từ gương toàn thân trên cửa tủ quần áo.
Điều kỳ lạ là, khuôn mặt của Giang Khôn xuất hiện ở trong gương, đang hướng tôi cười.
Tôi trong lòng run lên, chuẩn bị mở miệng.
Nhưng chưa đợi tôi phản ứng lại, hai bàn tay đen thui từ trong gương vươn ra.
Hai bàn tay đặc biệt dài, trong nháy mắt đã nắm lấy bắp chân tôi, một cổ lực lượng cường đại, tôi không thể lay động được, đem tôi kéo vào trong gương.
Tôi lo lắng, lớn tiếng hô: 'Chị!'
Chị gái cũng không xuất hiện.
Tôi chỉ cảm thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Trong lòng tôi sốt ruột, lớn tiếng hô: 'Chị!'
Chị gái vẫn không xuất hiện.
Tôi chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Lúc này tôi đang đứng trong một gian nhà tranh cũ nát.
Cửa sổ và cửa nhà tranh đều bị dán kín, trên đỉnh nhà thì có rất nhiều lỗ thủng, qua lỗ thủng có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên trên, còn có cả tinh tú.
Ánh trăng lờ mờ từ lỗ thủng phía trên chiếu xuống, rọi vào trong phòng.
Trong phòng đặt một cái bàn dài, chỉ thấy Giang Khôn đang ngồi ở mép bàn, miệng lớn miệng nhỏ ăn thứ gì đó trên bàn.
Tôi nhìn kỹ một chút, sau đó suýt chút nữa nôn ra!
Chỉ thấy trên bàn bày đủ loại thịt máu mơ hồ, thậm chí có thứ đã bắt đầu thối rữa.....
Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Cả khuôn mặt Giang Khôn đều là máu, cậu ta há mồm nhai nhóp nhép, vừa cười ha ha: 'A Phi, ngồi xuống cùng ăn đi, ngon lắm đấy.'
Tôi cố gắng nén xúc động muốn nôn, tín hiệu cảnh báo trong lòng vang lên.
Lúc này, một bóng người màu xám xuất hiện ở phía sau Giang Khôn.
Bóng người là một bà lão mặc áo bào xám, tóc bạc phơ.
Bà ta hai mắt lõm sâu, trên mặt đầy nếp nhăn, lưng còng xuống rất dữ, trên tay còn chống một cây gậy.
Tôi theo bản năng lùi lại mấy bước, đồng thời đưa tay sờ túi áo.
Nhưng tôi vừa tỉnh dậy, vẫn còn mặc quần áo ngủ, căn bản không có túi.
Sờ túi là vì tôi muốn lấy bùa hộ mệnh.
Tôi không ngừng hướng về phía vai mình, hy vọng lúc này chị gái có thể xuất hiện.
Bà lão mở miệng cười quái dị: 'Con đang tìm thứ bảo vệ con sao? Ở Đào gia khi đó, ta đã chú ý tới con, thằng nhóc này không đúng lắm, thỉnh thoảng lại nói chuyện với không khí, cho nên ta phán đoán, bên cạnh con có một sự tồn tại ta không nhìn thấy.'
'Để có được thân thể và linh hồn của con, mười phút trước, ta đã để phân thân xuất hiện trong ký túc xá của con, phân thân hẳn là đã dẫn dụ đi vật ta không nhìn thấy bên cạnh con đi, cho nên ta mới có thể tìm tới con trong thế giới trong gương.'
Lời vừa dứt, cửa nhà tranh bị đạp mở.
Một bóng người cầm dao găm tiến vào.....