Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 29 - Kẻ nói dối to lớn
"Nhưng mà chỉ trong giây lát, sắc mặt tên vệ sĩ đó đã thay đổi.
Thông qua khẩu hình, tôi biết anh ta nói là: 'Được rồi phu nhân, tôi biết rồi.'
Sau đó, anh ta nhiệt tình cung kính đi tới, đối với sư phụ tôi còn hơi khom người, sau đó rất khách khí nói: 'Hai vị mời đi theo tôi.'
Sau đó, anh ta dẫn đường ở phía trước.
Tôi và sư phụ thì đi theo sau lưng anh ta.
Sư phụ lúc này mở miệng nói: 'Vừa nãy có phải con muốn đánh ta một trận không?'
Tên vệ sĩ kia thân thể khựng lại, nhưng anh ta lại giả bộ không nghe thấy, cũng không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Sư phụ cười hì hì nhìn tôi: 'Kiến Phi, vừa nãy con cũng thấy anh ta nói vậy đúng không?'
Tôi gật gật đầu.
Sư phụ nhanh chân bước đến bên cạnh tên vệ sĩ: 'Sao? Nhìn ta mặt mày nhăn nhó, con đã muốn đánh ta một trận rồi à? Cảm thấy ta là một tên lừa đảo?'
Tên vệ sĩ lạnh giọng nói: 'Tôi không biết ông đang nói cái gì.'
'À, không biết thì thôi.'
Sư phụ tôi cũng lười so đo với anh ta, mà là mở miệng hỏi: 'Chuyện quỷ ám trong Trang viên, con biết nhiều không?'
'Không nhiều, cụ thể thì ông đi hỏi phu nhân thì biết. Tôi chỉ là một người làm công trong Trang viên thôi, có một số việc, không cần thiết phải biết, cũng không có tư cách biết.' Vệ sĩ rất khiêm tốn nói.
Sư phụ cười nói: 'Ánh mắt của con nói cho ta biết, vừa nãy con đang nói dối với ta, chuyện quỷ ám trong Trang viên, con khẳng định là biết.'
'Bất quá nếu con không muốn nói, vậy ta cũng không cần hỏi nhiều. Nhưng ta nhắc nhở con một câu, phía sau gáy của con đang tụ lại một đám hắc khí......'
Nói đến đây, sư phụ cố ý không nói tiếp, mà là lấy thuốc ra châm.
Tôi ở phía sau nhìn chằm chằm vào phía sau gáy tên vệ sĩ, nghĩ thầm phía sau gáy người ta sạch sẽ như vậy, thì lấy đâu ra hắc khí chứ.
Xem ra sư phụ tôi lại muốn giở trò bịp bợm, chuẩn bị dọa người rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên vệ sĩ bị dọa sợ rồi: 'Đại sư, ông xác định?'
Sư phụ tôi cười hì hì nói: 'Ta có gì mà không xác định chứ, ta là nhìn thấy rồi, cho nên mới nhắc nhở con một câu. Ta thấy con tiểu tử này cũng không tệ, một thân chính khí, nếu mà bị thứ bẩn thỉu hại chết, chẳng phải là yểu mệnh hay sao?'
Thấy sư phụ lại giở trò bịp bợm, tôi miễn cưỡng cười.
Vệ sĩ vội vàng xoa xoa phía sau gáy, nhỏ giọng run rẩy nói: 'Đại sư, ông đừng dọa tôi mà.'
Trang viên rất lớn, chỉ là một con đường thẳng thông đến tiền viện của trang viên, chúng tôi đã đi mất hai phút đồng hồ, đi mãi đến cuối đường rẽ ngoặt, mới nhìn thấy được những kiến trúc phía sau.
Trong trang viên có rất nhiều nhà cửa, cơ bản đều là kiến trúc kiểu Âu, biệt thự kiểu Pháp.
Tôi không ngừng ngắm nghía xung quanh, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi bước vào một căn nhà lớn như vậy.
Sư phụ hút một hơi thuốc, cười hì hì nói: 'Tiểu tử, ta dọa con làm gì? Có phải là con cảm thấy ta rảnh rỗi quá không?'
Nói xong, vươn tay từ trong ngực móc ra một lá bùa.
Chỉ thấy lá bùa hóa thành một đạo bạch quang, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tiến vào trong cơ thể tên vệ sĩ.
Vệ sĩ trợn to hai mắt, rõ ràng đã bị dọa sợ rồi: 'Đại sư, ông đã làm gì tôi vậy? Vừa nãy cái lá bùa kia, còn có cái đạo bạch quang kia là sao?'
'Giúp con trừ bỏ một chút xúi quẩy trong cơ thể, trang viên này không sạch sẽ, con làm việc ở đây, khó tránh khỏi sẽ bị thứ bẩn thỉu quấy rầy.' Sư phụ tôi vẫn cười hớn hở.
Vệ sĩ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói: 'Cảm ơn đại sư, vậy bây giờ phía sau gáy của tôi còn có hắc khí không?'
'Có, con đã bị thứ đó nhắm trúng rồi, nói đơn giản một chút, con đã bị quỷ trong trang viên nguyền rủa rồi. Bây giờ cách duy nhất để giúp con giải trừ lời nguyền là......'"
Sư phụ cố ý úp mở, lại không tiếp tục nói.
'Là cái gì?' Vệ sĩ rất khẩn trương.
'Ta phải hiểu rõ trong trang viên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới trừ bỏ được tà ác, như vậy mới có thể giải trừ được lời nguyền trên người con.'
Úp mở nhiều như vậy, sư phụ tôi lại vòng trở lại.
Vệ sĩ run giọng nói: 'Phu nhân có lệnh, những người làm công như chúng tôi không thể nói chuyện này ra bên ngoài được.'
Sư phụ hừ một tiếng: 'Không sao, ta cũng không vội, đợi lát nữa ta hỏi phu nhân cũng vậy thôi, chỉ là không biết cái lời nguyền này của con khi nào thì có tác dụng.' Tôi lo lắng chính là, từng giây từng phút tiếp theo, cái lời nguyền trên người con sẽ như một quả bom hẹn giờ vậy, tùy thời sẽ phát sinh hiệu quả.’
Vệ sĩ bị dọa cho mặt trắng bệch: 'Phát sinh hiệu quả rồi, sẽ như thế nào?'
'Đột nhiên chết thảm tại chỗ, hoặc là đột nhiên thần trí không rõ, sau đó tự sát, nói chung là cái gì tà môn đều có thể xảy ra trên người con.
Bởi vì ta thấy cái xúi quẩy phía sau gáy của con, là do lệ quỷ để lại.' Sư phụ tôi mặt không đổi sắc mà bịa chuyện.
Vệ sĩ đã sợ đến mặt không còn chút máu, run giọng cầu xin: 'Đại sư, vậy ông nhất định phải cứu tôi nha!'
Sư phụ tôi cười hì hì: 'Yên tâm, nhất định sẽ cứu con thôi. Nếu ta không muốn cứu con, thì sẽ không chỉ ra cho con biết con bị nguyền rủa đâu.'
Lúc này, một giọng nói u ám vang lên bên tai tôi: 'Không ngờ sư phụ em lại gian xảo như vậy!'
Tôi quay đầu nhìn, thì ra là chị.
Trên đường từ Tiểu Đường thôn trở về tối hôm qua, chị đã bỏ chạy rồi, cũng không biết đi đâu.
Vốn dĩ sáng sớm lúc thu dọn hành lý tôi còn muốn tạm biệt chị một tiếng, nhưng mà gọi mấy tiếng chị đều không hiện thân, hóa ra là chạy theo sau lưng tôi.
Chị ngồi trên vai tôi, đầy mặt chán ghét nhìn sư phụ tôi.
Tôi nhỏ giọng hỏi: 'Chị thật sự đi học cùng với em à?'
Chị gật gật đầu: 'Chứ sao nữa? Chị đã hứa với bà nội và mẹ rồi, nhất định phải bảo vệ tốt cho em.'
'Chị đi học cùng em thì được, nhưng mà chị không thể cứ luôn đi theo bên cạnh em được, hơn nữa chị cũng không thể làm ác.' Tôi cằn nhằn.
Chị sờ sờ đầu tôi, tủm tỉm cười nói: 'Yên tâm, lúc em lên lớp, lúc em ăn cơm, lúc em đi vệ sinh, lúc em tắm rửa, lúc em ngủ chị đều sẽ không xuất hiện. Chị sẽ ở bên cạnh em khi em cần chị nhất, ví dụ như em gặp nguy hiểm, em gọi chị một tiếng, chị sẽ ra ngay.'"
'Ở trường học em có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Em mỗi ngày đều cắm đầu học tập, em còn muốn thi đậu vào Giang Nam nhất trung đấy.' Tôi tự tin tràn đầy nói.
Chị cười nói: 'Chị không quản em thi đậu vào trường cấp ba nào đâu, em bình bình an an là được rồi.'
Tôi có chút khó hiểu: 'Trước kia bà nội và mẹ cũng không bảo chị đi theo em mà? Tại sao......'
Chưa đợi tôi nói hết, chị đã ngắt lời tôi, sau đó bắt đầu giải thích: 'Bởi vì em là quỷ mệnh chi thể, mệnh cách của em rất đặc biệt, theo tuổi tác của em tăng lên, cái thể chất này của em sẽ càng lúc càng bộc lộ rõ ràng, những cái gia hỏa tâm hoài bất quỹ kia sẽ để mắt tới em.'
Tôi yếu ớt nói: 'Chị, chị đừng dọa em mà. Thân thể em tốt lắm, ở trường học em mỗi ngày đều chạy bộ.'
Tuy rằng miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng tôi lại lo lắng không thôi.
Bởi vì sư phụ đã nhiều lần nói với tôi, nói tôi là âm mệnh, trừ bỏ việc dễ chiêu tà ra, còn dễ bị tà thuật sư để mắt tới.
Sư phụ còn nói tà thuật sư luyện chế một vài ác độc tà pháp, cần rất nhiều vật liệu, thiếu nhất chính là cái loại âm mệnh chi hồn này.
Lúc đó tôi còn rất cạn lời, thầm nghĩ vậy chẳng phải tôi cũng giống như Đường Tăng hay sao, là một cái quái vật nào cũng muốn ăn thịt của hắn.
Chị vỗ vỗ đầu tôi: 'Đừng sợ, có chị ở đây, không ai động được tới em đâu.'
Sư phụ lúc này xoay người nhìn tôi: 'Thằng nhóc ở đằng sau lầm bầm lầu bầu tự nói một mình cái gì vậy? Còn không mau đi theo ta đi.'"