Bí Mật Âm Dương - Chương 20

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 20 - Khiêu khích bằng lời nói



Lúc này tôi rất muốn biết, Vương Kiều Kiều trong nhật ký ghi chép người họ Lâm kia đến cùng là ai.


Lưu Khang lắc đầu nói: "Không có, trong thôn chúng tôi không có ai họ Lâm."


Thấy anh ta trả lời rất dứt khoát, tôi nghĩ lần này anh ta không nên nói dối.


Sư phụ tôi nói: "Được rồi, ngươi về trước đi, ta và đồ đệ ta đang thương lượng biện pháp đây, tối nay ta và đồ đệ sẽ ở lại nhà ngươi, trực tiếp giải quyết chuyện này, khẳng định sẽ khiến ngươi hài lòng."


"Được, vậy các ngươi từ từ thương lượng, ta không quấy rầy các ngươi nữa." Lưu Khang nói xong liền quay người đi về phía sân.


Tôi đưa tay ra phía sau lưng, trong tay đang cầm cuốn nhật ký của Vương Kiều Kiều.


Vừa rồi Lưu Khang đột nhiên xuất hiện, nhật ký căn bản không có chỗ nào để giấu, trong tình huống khẩn cấp tôi giả vờ đưa tay ra sau lưng.


Nhặt lên cái túi ni lông màu vàng trên mặt đất, tôi đem cuốn nhật ký nhét vào trong.


Chị gái lúc này lướt qua người tôi, không đợi tôi phản ứng lại, cuốn nhật ký đã ở trong tay cô ấy.


Sư phụ lúc này quay lưng về phía tôi hút thuốc, không nhìn thấy cảnh này.


Chị gái cầm cuốn nhật ký, khẽ cười rồi đi vào nhà Lưu.


Tôi biết, chị gái nhất định là muốn đem cuốn nhật ký gửi trả về.


Sư phụ tôi búng điếu thuốc trong tay, quay người nói với tôi: "Đi thôi, vào nhà."


Tôi gật đầu, đi theo sau sư phụ.


Đến sảnh đường nhà Lưu, cả ba người nhà Lưu đều có mặt.


Mẹ Lưu Khang là Dương Kim Lan nheo mắt lại, không ngừng đánh giá tôi.


Tôi bị bà ta nhìn đến có chút rùng mình.


Mẹ nó, bà già này nhìn tôi làm gì?


Trên mặt tôi có mọc hoa à?


Cha Lưu Khang là Lưu Đại Dũng lớn tiếng hỏi: "Tam gia, ngài nghĩ ra biện pháp chưa?"


Sư phụ tôi nhàn nhạt nói: "Biện pháp thì nhiều lắm, chẳng qua là đối phó với vài cái oán hồn thôi mà, nhẹ nhàng."


"Vài cái oán hồn? Tam gia, chẳng lẽ quỷ thật sự không chỉ có một?" Lưu Khang mở miệng hỏi.


Sư phụ tôi cười nói: "Quỷ có mấy cái các ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Nhất thiết phải ở chỗ này giả vờ với ta?"


Lưu Khang vội nói: "Tam gia, lời này của ngài có ý gì? Chúng tôi nói với ngài đều là nói thật, căn bản không có gạt ngài!"


Sư phụ quát một tiếng: "Có hay không gạt ta, đến tối sẽ biết."


Lưu Đại Dũng nói: "Tam gia, nếu như ngài giải quyết không được, vậy thì để con trai tôi là Lưu Siêu đi tìm đến cao minh khác."


Sư phụ xua tay: "Ngươi đừng có đến cái này với ta, khích tướng pháp đối với ta không có tác dụng."


Lưu Đại Dũng có vẻ lúng túng, gượng cười nói: "Tam gia, tôi chính là nói như vậy thôi. Bản lĩnh của ngài thì chúng tôi đều biết, trong vòng bốn mươi dặm này, chỉ có một mình ngài là quỷ sư, hơn nữa Tam gia ngài vẫn còn là phong thủy sư, thật sự là lợi hại đến không được."


Sư phụ tôi tiếp tục xua tay: "Đừng có vuốt mông ngựa, ta chỉ thích người quen vuốt mông ngựa cho ta thôi. Người không quen biết mà vuốt mông ngựa ta, tôi cảm thấy ngươi đang chửi ta."


Lưu Đại Dũng trong nháy mắt không biết nói gì, ngồi ở chỗ đó chỉ có thể ngây ngô cười.


Dương Kim Lan lúc này âm dương quái khí nói: "Tam gia, nếu như oán hồn thật sự là Vương Kiều Kiều, không biết ngài có thể để cho cô ấy hồn phi phách tán không?"


Không đợi sư phụ tôi nói chuyện, tôi không nói gì lên tiếng: "Vậy chẳng phải bà quá độc ác rồi sao? Dù sao đối phương cũng là con dâu của bà."


"Ngươi một cái thằng nhãi con, ngươi hiểu cái gì? Người lớn nói chuyện đừng có chen miệng vào, ta cùng sư phụ ngươi nói chuyện ngươi cứ nói vài câu, coi chừng ta mắng ngươi!" Dương Kim Lan trợn mắt lên nói với tôi, vẻ mặt như thể cả thế giới nợ bà ta tiền.


Tôi cũng lười cùng bà ta lải nhải nhiều lời, trong lòng nghĩ lão bà kia, buổi tối xem tôi chỉnh bà như thế nào.


Chị gái liếc mắt nhìn tôi, đặt tay lên cổ, làm cho tôi một động tác bóp yết hầu.


Ý kia rất rõ ràng, nếu không thì phải đem Dương Kim Lan cho tiễn đi.


Tôi khẽ lắc đầu, ý bảo cô ấy không nên động thủ.


Dương Kim Lan tuy rằng không được yêu thích, nhưng tội không đến mức chết.


Sư phụ tôi rất che chở tôi, ông lạnh lùng nhìn Dương Kim Lan một cái: "Thật không tương phùng, bản sự của ta gần như toàn bộ đều truyền lại cho đồ đệ ta rồi."


"Lời đồ đệ ta nói, vậy cũng là đại diện cho lời ta, rõ chưa?"


Dương Kim Lan tiếp tục âm dương quái khí: "Ta tìm là ngài, lại không phải là đồ đệ ngài."


Khiến tôi không dám tin là, sư phụ tôi lại lấy ra hai mươi tệ tiền đặt lên trên bàn, sau đó nhìn về phía tôi: "Kiến Phi, chúng ta đi!"


Mẹ nó, ta sớm đã muốn đi rồi.


Đặc biệt là lúc người nhà Lưu tập thể nói dối, lúc đó tôi liền cảm thấy đám người này không phối hợp với sư phụ tôi.


Mời sư phụ tôi đến làm việc, lại không phối hợp, còn đưa ra vài yêu cầu quá đáng, các ngươi đây không phải là cố ý gây khó dễ sao?


Lưu Khang vội vàng nói: "Tam gia, đừng đi mà, mẹ con chỉ là đang đùa với ngài thôi."


Lưu Đại Dũng cũng nói: "Không sai không sai, Tam gia, ngài ngàn vạn lần đừng sinh khí." Vừa nói, bắt đầu kịch liệt ho khan lên.


Dương Kim Lan thì không nói lời nào, vẻ mặt không vui nhìn sư phụ tôi.


Chị gái tôi ở một bên che miệng cười, làm một quần chúng ăn dưa, vẻ mặt hưng phấn.


Lưu Khang cản đường đi của sư phụ tôi, nhất quyết không để cho sư phụ tôi đi.


"Tam gia, tôi thêm tiền, bốn trăm, được không?" Lưu Khang vẻ mặt cầu xin.


Sư phụ tôi nhàn nhạt nói: "Tám trăm."


Mặt Lưu Khang co giật một cái, lập tức gật đầu nói: "Được, tám trăm thì tám trăm!"


Lưu Đại Dũng cố gắng nuốt xuống, sau đó thở ra một hơi, không nói gì.


Dương Kim Lan mắng ầm lên: "Mẹ nó, ta nói Triệu lão tam, ngươi có phải là chui vào trong tiền rồi không? Tám trăm tệ? Ngươi sao không đi cướp đi?"


"Mẹ! Bà bớt nói vài câu đi!" Lưu Khang lạnh mặt nói.


Lưu Đại Dũng chỉ vào Dương Kim Lan nói: "Ngươi im miệng cho ta! Mau chóng lăn về phòng đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt ta!"


Dương Kim Lan tức giận đến cực độ, chỉ vào sư phụ tôi nói: "Triệu lão tam, tám trăm thì tám trăm! Nếu như buổi tối sự tình không giải quyết được, ngươi một cắc cũng đừng hòng lấy được!"


Nói xong, xoay người, đi về phía một gian phòng.


Sư phụ tôi đưa tay bịt mũi lại, nhàn nhạt nói: "Hôi quá, mấy ngày không đánh răng rồi? Nói thật là rất hôi."


Tôi bị động tác của sư phụ còn có lời nói chọc cười.


Lưu Khang cũng cười nói: "Tam gia, ngài cũng đừng sinh khí, mau ngồi đi."


Vừa nói, vừa nhìn về phía tôi nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng mau ngồi đi."


Lưu Đại Dũng lúc này nói với tôi: "Ta nghe nói Triệu Tam gia đến giờ vẫn chưa cưới, cũng không có con cái. Mười năm trước vào tiết Trung Nguyên, ở Tam Hợp Thôn phát sinh một vụ diệt môn thảm án, người nhà kia bị giết chỉ còn lại một đứa bé trai, cuối cùng đứa bé trai kia được Triệu Tam gia thu dưỡng. Đứa bé trai kia, chắc sẽ không phải là ngươi chứ?"


Tôi nheo mắt lại, không trả lời.


Vụ thảm án phát sinh ở nhà tôi mười năm trước chấn động cả vùng, lúc đó rất nhiều thôn dân vào buổi tối đều tăng cường tuần tra, nhà nhà đều lưu hành nuôi chó sói, cũng là vì phòng ngừa bi kịch tái diễn.


Lúc đó tỉnh phái rất nhiều hình cảnh lợi hại đến điều tra vụ án này, nhưng đến giờ vẫn không có manh mối gì.


Lưu Đại Dũng rất rõ ràng là cố ý hỏi, chính là muốn chọc tức tôi mà thôi.


Tôi đương nhiên cũng sẽ không tức giận, dù sao đã có nhiều người hỏi như vậy rồi, ông ta cũng không phải là người đầu tiên.


Nhưng là chị gái đang ngồi trên bàn lớn thì không đồng ý, cô ấy cúi đầu, cả khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, miệng cũng há ra phát ra tiếng khóc ô ô......

 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo