Chương 2
3
Vì quá phấn khích nên tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đến tận khi gà gáy mới chợp mắt.
Có tiếng gõ cửa, tôi ngái ngủ bò dậy mở ra.
Người đứng ngoài chính là Giang Thôi.
Trời hè nóng bức, anh mặc mát mẻ, khiến tôi không nhịn được phải mở to mắt ngắm nhìn.
Anh khẽ ho một tiếng, ánh mắt hơi né tránh, dáng vẻ có chút không tự nhiên.
“Cơm nấu xong rồi, em dọn dẹp chút rồi sang ăn đi.”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, liên tục gật đầu đồng ý.
Khi quay về thay đồ, tôi mới phát hiện mình đã phạm một sai lầm lớn.
Chiếc váy dây trên người tôi… chẳng mặc nội y bên trong.
Giang Thôi chắc hẳn đã thấy rõ ràng.
Tôi rửa mặt, hít một hơi thật sâu, rồi xông thẳng sang nhà anh.
“Chào ông bà ạ.”
Tôi ngoan ngoãn chào ông bà Giang.
Dưới sự chỉ dẫn của bà nội Giang, tôi bước vào bếp.
Giang Thôi đang chuẩn bị món cuối.
Tôi nhanh nhảu đề nghị: “Để em nhóm lửa cho.”
“Không cần, em…”
Tôi đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ cạnh bếp, kiên quyết: “Em biết làm, tin em đi.”
Thực ra khi tôi mới dọn đến thuê nhà, Giang Thôi vẫn chưa về.
Tôi đã quen thân với ông bà anh trước, rồi sau đó anh mới xuất hiện.
Anh là cháu trai của họ, và bà nội từng cố ý nhắc tôi rằng anh… còn độc thân.
Anh cho dầu, cho tôm vào chảo, động tác lưu loát, dáng vẻ chuẩn “ông chồng mẫu mực”.
Tôi tò mò ghé đầu nhìn, đột nhiên tre trong bếp nổ lách tách, lửa văng trúng áo tôi.
Giang Thôi lập tức lao tới phủi đi, sợ tôi bị bỏng.
Tôi nhân cơ hội đặt tay lên cánh tay trần của anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc, còn nhéo thử một cái.
Động tác của anh khựng lại, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi xấu hổ vội rụt tay lại.
Tôi không sao, áo cũng chẳng hề hấn gì.
Thấy anh căng thẳng như vậy, tôi lại bị dắt ra ngoài.
Khi món ăn bày xong, tôi vừa định đi xới cơm thì anh đã nhanh tay giành lấy.
“Ít thôi, ít thôi, em ăn không nhiều đâu.”
Giang Thôi hơi cau mày: “Ăn ít thế sao được?”
“Được mà, em muốn ăn tôm thôi.”
Ánh mắt tôi dính chặt trên đĩa tôm, không rời đi nổi.
Ông bà gắp chút thức ăn vào bát tôi rồi ra ngoài trò chuyện với hàng xóm.
Giang Thôi ăn cơm rất nhanh nhưng chẳng hề thô lỗ.
Tôi mới ăn được nửa bát, anh đã ăn xong hai bát đầy.
Tôm khó bóc, có vỏ, tôi ăn chậm hẳn.
“Ăn từ từ thôi.” – anh dặn dò.
Rửa tay xong, anh quay lại ngồi cạnh, bắt đầu bóc tôm cho tôi.
Ngón tay dài, linh hoạt, khéo léo tách vỏ tôm, đẹp đến mức khiến tôi không rời mắt.
Mải nghĩ ngợi, tôi bắt chéo chân, lắc lư chiếc dép.
Ai ngờ dép rơi mất, mu bàn chân tôi dán thẳng lên bắp chân anh.
Cơ bắp dưới lớp quần mỏng dần căng cứng, nhiệt độ nóng rực truyền sang, khiến tôi cứng đờ cả người.
Gương mặt anh vẫn lạnh như thường.
Tôi sợ, nhưng chân lại cứng ngắc không nhúc nhích được.
Định nói vài câu phá tan ngượng ngập, nhưng anh vẫn ung dung bóc tôm.
Tôi cúi gằm mặt ăn cơm, mãi sau mới thu chân lại.
Thế nhưng chiếc dép lại lăn vào dưới ghế anh.
“Ăn hết đĩa tôm này đi.”
Anh đặt nguyên cả đĩa tôm đã bóc sẵn trước mặt tôi.
Không hiểu sao tôi nghe ra chút cưng chiều trong giọng anh.
Tôi ngây ngốc gật đầu, trong lòng nở hoa.
Nhân lúc anh vào bếp, tôi nhảy lò cò định nhặt dép.
“Em đang làm gì vậy?”
Tôi đứng một chân giữa nhà, xấu hổ muốn độn thổ.
Ngay giây sau, khi anh bước lại, tôi mất thăng bằng ngã sang một bên.
Giang Thôi lập tức bế bổng tôi lên, kiểu công chúa.
Tôi lại thừa cơ vuốt nhẹ cánh tay anh.
Anh khẽ liếc tôi, rồi đặt xuống ghế, tìm dép mang vào cho tôi.
Tôi tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt — anh đích thân mang giày cho tôi.
Bàn tay lớn giữ lấy mắt cá chân trắng muốt của tôi, đối lập rõ rệt với làn da rám nắng của anh.
Càng nhìn, tim tôi càng nóng ran.
Trời ạ, chẳng lẽ vận may lớn lao cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi sao?
4
Hôm sau, tôi lên thị trấn mua ít đồ rồi xách về.
Tôi mang theo thịt và rau, gõ cửa nhà Giang Thôi.
Người đàn ông cởi trần mở cửa, làm nụ cười trên mặt tôi rực rỡ hơn hẳn.
“Em mang đồ, anh nấu, rồi mình cùng ăn, được không?”
Anh nhận lấy túi đồ, nghiêng người nhường lối.
Khi tôi cười bước ngang qua, anh khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp lướt qua tai: “Lần sau đừng mang đồ tới nữa.”
Bước chân tôi khựng lại, quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.
Anh cúi xuống, ánh mắt nóng rực nhưng kìm nén, nhìn thẳng vào tôi.
“Muốn ăn gì thì nói trước với anh, anh sẽ nấu.”
Nói xong liền xoay người vào bếp, bỏ lại tôi đứng ngẩn ngơ ngắm bóng lưng rắn chắc.
Vai rộng, eo hẹp, hông cong, chân dài thẳng tắp.
Ừm, được c/h/ế/t dưới hoa mẫu đơn, c/h/ế/t cũng phong lưu.
Vừa thấy tôi vào bếp, sắc mặt anh lập tức sa sầm.
Rõ ràng lúc nãy còn bình thường, sao tự dưng lại đổi sắc.
Đúng là lòng dạ đàn ông như thời tiết, khó đoán.
“Em ra ngoài chơi đi, hôm nay không cần nhóm lửa.” – anh nói thêm một câu.
Tôi nhướng mày, chắc chắn là vì chuyện lần trước.
Anh sợ tôi làm vướng tay vướng chân.
Nhưng anh lại chẳng mặc áo, chỉ quấn mỗi cái tạp dề.
Cơ bụng và đầu ngực lấp ló, bắp tay rắn chắc, khiến mắt tôi không cách nào rời đi.
Phải thừa nhận, cơ bắp săn chắc đúng là đỉnh cao!
Tôi đâu nỡ đi ra, cứ như cái đuôi bám lấy anh vòng quanh.
Anh không nói gì thêm, ngược lại ôm ra một quả dưa hấu to.
Anh rửa sạch, cắt ra một miếng đưa cho tôi.
Giữa cái nắng oi ả, chẳng gì hợp hơn miếng dưa hấu mát lạnh.
Tôi vừa ăn xong một miếng, anh lại thuận tay đưa thêm.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, còn anh thì thu dọn rồi quay lại nấu ăn.
Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, tôi lại muốn trêu chọc.
Khi anh đang rửa rau, tôi đưa miếng dưa hấu kề sát miệng anh.
Anh nghiêng đầu nhìn, khó hiểu.
Tôi chu môi, ánh mắt sáng rực:
“Anh ăn đi, nhìn anh nóng đến mức toát mồ hôi rồi kìa.”
Tôi còn đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán anh — bếp nhà anh khá ngột ngạt.
Ánh mắt anh tối lại, song vẫn cúi đầu cắn một miếng từ tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, anh mở ra cho tôi một cánh cửa thế giới mới.
Thế là tôi cứ quanh quẩn bên cạnh, đưa thêm từng miếng, cho đến khi anh ăn hết sạch dưa hấu.
Nước dưa hấu tràn ra, Giang Thôi tiện thể liếm nhẹ một cái.
Rồi anh tỉnh bơ quay lại nấu ăn.
Còn tôi đứng yên hóa đá, mặt đỏ bừng.
Aaaa…
Anh vừa liếm tay tôi. Nước dưa chảy xuống tay, anh liếm sạch.
Mặt hồ phẳng lặng trong lòng tôi nổi sóng cuồn cuộn.
Tôi thừa thắng xông lên, lấy chiếc khăn nhỏ mang theo, giúp anh lau mồ hôi.
Cuối cùng, bị anh – người đàn ông chịu hết nổi – đuổi thẳng ra khỏi bếp.
Tôi ngồi trong sân, mắt không rời bóng anh nơi gian bếp.
Đẹp trai thế này, có cơ bụng, lại biết nấu ăn.
Người đàn ông tốt thế này, có lẽ tôi phải chủ động ra tay thôi.