Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Lời nói dối bị vạch trần trong tích tắc.
Tôi khẽ nhíu mày, dứt khoát không trả lời nữa.
Tăng tốc bước đi, tôi chỉ muốn nhanh chóng về phòng.
Trần Húc Ngôn không ngừng gọi đến.
Tôi liên tục từ chối.
Ngay lúc định tắt máy, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Giây tiếp theo, một người ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc ập đến khiến tôi thoáng ngẩn người.
Trần Húc Ngôn thở nhẹ, hai tay siết chặt như sợ tôi sẽ chạy mất.
Tôi sững người ngoảnh lại: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Trên con đường này… chỉ có điện thoại của em là liên tục sáng lên.”
“…”
Có vài sinh viên đi ngang qua, thỉnh thoảng liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Tôi đẩy anh ấy ra một cái.
Cũng không dùng nhiều sức, vậy mà Trần Húc Ngôn bỗng khom người ngồi thụp xuống, như thể đau đến chịu không nổi.
“Anh sao vậy?”
“Vừa rồi chạy nhanh quá… dạ dày co thắt.”
Trần Húc Ngôn nhíu chặt mày, tay vẫn nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi vội đỡ lấy anh ấy: “Tôi đưa anh đến phòng y tế.”
“Không cần… trong ký túc xá của anh có thuốc.”
Tôi dìu Trần Húc Ngôn về ký túc xá của anh ấy.
Phòng anh rất gọn gàng, bàn học sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp.
Cho đến khi tôi lục tủ mà vẫn không thấy hộp thuốc đâu, tôi mới chợt sững người.
Trần Húc Ngôn trước giờ luôn đứng nhất trong các kỳ thi thể thao.
Sao có thể mới chạy mấy bước đã đau đến mức không chịu nổi?
Tôi đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy anh ấy lười biếng tựa vào cánh cửa, khóe môi cong cong.
Cửa… đã bị anh khóa trái từ lúc nào.
Một dự cảm chẳng lành ập đến trong lòng tôi.
Tôi giơ tay định mở cửa thì đã bị anh ấy chắn lại hoàn toàn.
Tôi đá mạnh vào chân anh một cái.
“Trần Húc Ngôn, anh lừa tôi thấy vui lắm sao?”
“Là ai bảo em không chịu đợi anh ở sân trường?”
Ánh mắt Trần Húc Ngôn trầm xuống, như thể đang chuẩn bị tính sổ với tôi.
“Có người tỏ tình với anh, tôi đợi làm gì?”
“Trước kia chỉ cần có ai viết thư tình cho anh là em đã giận dỗi cả tuần.
Sao hôm nay lại không đến tìm anh nữa?”
“Chính anh nói đó, là ‘trước kia’.
Giờ chúng ta chẳng còn quan hệ gì cả.”
“…”
Anh ta nhìn tôi chăm chú, rồi bỗng bật cười — tiếng cười lạnh lùng đến lạ.
“Không còn quan hệ gì?
“Em chắc chứ?”
Vừa nói, anh ấy vừa nhấc chân, từng bước ép sát lại gần.
Tôi hoảng hốt lùi về sau.
Lưng chạm vào cánh tủ, cả người như rơi vào trạng thái luống cuống, không biết phải làm gì.