Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Trước lúc đi, tôi vô tình nhặt được một quyển sổ ai đó để quên trong ngăn bàn.
Tôi tiện tay lật thử vài trang — bên trong toàn là ghi chép về Trần Húc Ngôn.
Mỗi một trận đấu của cậu ấy, từ điểm hay đến điểm yếu đều được ghi lại tỉ mỉ.
Thói quen, sở thích của cậu ấy cũng bị phân tích không sót chút nào.
Giống như đang giải một bài toán, người viết quyển sổ này đang cố gắng hiểu tường tận con người Trần Húc Ngôn.
Trang đầu tiên có ghi tên: Hứa Nặc.
Tôi sững người trong chốc lát, sau đó lại dần bình tĩnh.
Một người đáng yêu như Hứa Nặc, không ngờ cách yêu thầm lại tỉ mỉ đến vậy.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Hứa Nặc vội vàng bước vào.
“Anh… anh ơi…”
Cậu ấy ngượng ngùng nhìn quyển sổ trong tay tôi, có chút xấu hổ.
“Đừng lo, anh không kỳ thị đâu. Em viết rất hay.”
Tôi đưa lại quyển sổ, thấy rõ nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt cậu ấy.
Hứa Nặc đi ra cùng tôi.
Có lẽ vì biết tôi không ghét người đồng tính, nên cậu ấy coi tôi như cái cây để trút hết tâm sự, cứ thế thao thao bất tuyệt kể về mọi điều tốt đẹp của Trần Húc Ngôn.
Đôi mắt cậu ấy ánh lên thứ cảm xúc thận trọng nhưng rực rỡ, lấp lánh như vì sao nhỏ.
Tôi im lặng lắng nghe, nhưng không sao mỉm cười nổi.
Một tình cảm mãnh liệt như của Hứa Nặc, mới xứng đáng với sự chân thành của Trần Húc Ngôn.
Còn tôi, tôi vẫn yêu bản thân mình nhiều hơn.
Lúc chia tay, cậu ấy dè dặt hỏi:
“Anh… anh thấy cậu ấy có thích con trai không? Em có thể theo đuổi không?”
Có lẽ đã nghe được vài lời đồn trong câu lạc bộ, cậu ấy muốn dò hỏi tôi.
Tôi mím môi, khẽ cười, vỗ nhẹ vai Hứa Nặc:
“Chắc là có đấy. Cố lên nhé.”
Thật ra, tôi luôn giấu một bí mật.
Ngay cả Trần Húc Ngôn cũng chưa từng biết.
Tôi là đứa trẻ được nhận nuôi.
Dù lúc ấy còn nhỏ, tôi vẫn rất rõ ràng rằng họ không phải cha mẹ ruột của mình.
Bố mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt, cho tôi một tuổi thơ đủ đầy.
Nhưng đến khi tôi lên tiểu học, vì ham chơi mà điểm số lúc nào cũng lẹt đẹt phía cuối, thái độ của họ đột ngột thay đổi.
Họ đều là nhân viên văn phòng, sống giữa môi trường toàn những người xuất sắc.
Việc tôi học kém khiến họ cảm thấy mất mặt, và họ bắt đầu dùng đủ mọi cách để thúc ép thành tích của tôi.
Không làm bài tập nâng cao thì không được ăn cơm.
Không được 90 điểm thì không cho đi chơi.
Khi ấy tôi còn nhỏ, chậm hiểu, lại thật sự không hứng thú với việc học.