Chương 8
15.
Giang Chính Hải vĩnh viễn sẽ không còn quấy rầy tôi nữa.
Sợi dây đỏ đã bị đứt, không thể đeo lại, tôi mang nó đặt lên mộ mẹ.
Nó sẽ thay tôi ở bên mẹ.
Tôi nghỉ việc ở hiệu thuốc, bắt đầu chuẩn bị hồ sơ để nộp vào công ty mà mình yêu thích.
Ổ khóa cửa đã bị Giang Chính Hải phá hỏng, tôi thay cái mới, tiện thể đổi hết những đồ cũ trong nhà, coi như khởi đầu một cuộc sống mới.
Ai ngờ sáng hôm sau, Mạnh Dữ Chu đã chặn ngay trước cửa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào tôi.
“Có bạn học nào nói với anh, anh vì không làm ăn được nên mới đi làm số 0?”
Toàn thân tôi căng cứng, chột dạ, định lén lút chuồn đi.
Nhưng lại bị Mạnh Dữ Chu túm trở về.
Anh đè tôi xuống giường, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy âm hiểm.
“Nghe nói là em khắp nơi tung tin, nói anh không cứng nổi đúng không?”
Tôi vội vàng mở miệng:
“Không phải em! Em chỉ nói với mỗi bạn thân thôi! Là cô ấy kể ra đấy!”
Đạo hữu không ch/ế/t thì bần đạo ch/ế/t!
Mạnh Dữ Chu nghiến răng ken két.
“Không cần biết là ai nói, hôm nay anh sẽ cho em thấy rốt cuộc anh có được hay không!”
16.
Mạnh Dữ Chu quấn lấy tôi suốt một ngày một đêm.
Tôi mệt lả nằm trong lòng anh, thắt lưng đau nhức đến chẳng buồn nhúc nhích.
Anh đã nhắm mắt ngủ say.
Trong lúc nghỉ giữa chừng, anh kể rằng sau khi chia tay, anh chỉ biết mượn r/ư/ợu giải sầu, đêm nào cũng mất ngủ.
Hôm ấy đi ngang hiệu thuốc, anh muốn mua thử thuốc ngủ, nào ngờ lại gặp tôi làm việc ở đó.
Anh không muốn tôi biết mình vẫn chưa thoát khỏi bóng đen thất tình, nên mới ăn nói lắp bắp, nói nhầm.
Cuộc chạm mặt trên xe buýt cũng là anh cố tình sắp đặt.
Mấy món đồ tình nhân trong nhà, chẳng qua là anh cố ý trưng ra để chọc tức tôi, mong tôi để tâm đến anh.
Còn chiếc nhẫn giống của Lương Lộ Nguyệt, thực ra chỉ là hàng giả anh tiện tay mua, để giả vờ mình có bạn gái.
Đúng là đồ ngốc…
Tôi khẽ vuốt gương mặt anh, thì điện thoại đặt bên giường chợt rung.
Tôi lập tức xuống giường, ra phòng khách nghe máy.
Là Chu Dật Chi gọi đến.
“Chiêu Chiêu, em thật sự quyết định nghỉ làm thêm rồi sao?”
“Vâng, chuyện Giang Chính Hải đã giải quyết xong, em muốn tập trung làm thiết kế — công việc em yêu thích, nên sẽ không còn thời gian kèm bé học nữa.”
“Cảm ơn anh và chị dâu đã quan tâm em suốt thời gian qua.”
Chu Dật Chi cười: “Không sao, chúc mừng em lấy lại tự do.”
“Khi nào rảnh đến nhà anh ăn cơm nhé.”
“Vâng.”
Tôi cúp máy.
Quay đầu lại, liền thấy Mạnh Dữ Chu đang rướn cổ áp tai vào cửa, dáng vẻ lén nghe trộm.
Bị tôi bắt gặp, anh lập tức giả vờ bình tĩnh.
“Ai gọi thế?”
“Anh Chu.”
Tôi kể hết nội dung cuộc trò chuyện cho anh nghe.
Gương mặt đang căng cứng của Mạnh Dữ Chu liền nở nụ cười.
“Thì ra anh ta có vợ con rồi, anh còn tưởng là…”
Anh bỏ lửng câu nói.
Tôi nheo mắt.
“Là gì?”
“Chẳng lẽ em nghĩ anh nghi ngờ em với Chu Dật Chi có gì sao.”
Mạnh Dữ Chu chớp chớp mắt, rồi bất ngờ bế thốc tôi, ôm thẳng vào phòng ngủ.
“Chiêu Chiêu, anh muốn hồi tưởng thêm chút nữa.”
Tôi: “……”
Cứu tôi với!
Xe điện lắc lại xuất hiện rồi!
17.
Tôi và Mạnh Dữ Chu lại quay về bên nhau.
Anh nũng nịu bắt tôi phải đăng vòng bạn bè, để tất cả mọi người đều biết chúng tôi đã tái hợp.
Tôi ngoan ngoãn chiều theo.
Bạn thân lập tức nhắn tin tới.
【Tớ biết ngay là anh ta vẫn còn thích cậu mà!】
【Nhưng mà… nếu anh ta không được thì sao, chẳng phải cậu sẽ phải sống như quả phụ sao?】
Tôi nhìn căn phòng hỗn độn, lặng lẽ gõ chữ.
【Không phải anh ấy không được, mà là tớ sắp không chịu nổi rồi】
Đúng lúc này, Mạnh Dữ Chu bước vào, trèo lên giường ôm chặt lấy tôi.
“Muộn rồi, ngủ thôi.”
Nói xong anh liền nhắm mắt.
Tôi cũng tắt điện thoại, gối đầu lên cánh tay anh.
Đêm nay, chúng tôi sẽ chẳng còn mất ngủ nữa.
— Hết—