Chương 1
Bạn trai cũ đến hiệu thuốc nơi tôi làm việc mua thuốc, ấp a ấp úng.
“Ban đêm ngắn, nên uống loại thuốc nào?”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt có chút vi diệu.
Mới chia tay nửa năm mà đã “không được” rồi à?
Tôi thương hại, lấy ngay loại thuốc trấn tiệm ra giới thiệu.
Bạn trai cũ nghiến răng:
“Là ban đêm ngủ ít, chứ không phải… không được!”
Tôi hiểu mà!
Toàn là ngụy biện thôi!
…
Sau đó.
Anh ta đè tôi xuống giường, cười âm u:
“Nghe nói em rêu rao khắp nơi rằng anh không cứng nổi à?”
1.
“Xin chào, hoan nghênh đến hiệu thuốc XX.”
Tôi nở nụ cười tiêu chuẩn, ngay lập tức bị đôi chân dài bước vào thu hút.
Ánh mắt ngước lên.
Eo thon, vai rộng, đường nét cằm rõ ràng, sống mũi cao, môi đỏ, mắt mày sâu hút — ghép lại thành một gương mặt vừa đẹp vừa quen.
Là bạn trai cũ của tôi — Mạnh Dữ Chu.
Nụ cười trên môi tôi cứng lại.
Anh ta cũng sững sờ.
“Em… làm việc ở đây?”
“Ừ, anh mua thuốc gì?”
Mạnh Dữ Chu không tự nhiên cúi đầu, ấp a ấp úng:
“Là… ban đêm ngắn, uống gì thì được?”
Tôi nhìn anh, ánh mắt càng kỳ quái.
Trước đây một đêm không ngừng nghỉ, giờ chia tay mới nửa năm đã xong đời?
Thảm thật.
Tôi thương tình, lấy loại thuốc bán chạy nhất đặt lên quầy.
“Loại này tốt nhất, 138 tệ một vỉ năm viên.”
Anh ta vẫn nhìn chằm xuống đất.
“Có thể kéo dài bao lâu?”
Tôi khó xử:
“Thuốc chỉ có tác dụng kéo dài, cụ thể bao lâu thì… em không rõ.”
Tôi nào có dùng qua!
Anh khẽ “ồ”, cầm thuốc đi tính tiền, bỗng dừng lại, đọc chữ trên hộp.
“Dành cho nam? Kéo dài?”
Mạnh Dữ Chu lập tức đỏ bừng tai, trả lại cho tôi, nghiến răng:
“Là ban đêm ngắn! Ý là thời gian ngủ ít! Không phải cái kia không được!”
Mặt tôi cũng đỏ bừng.
“Thông cảm, thông cảm, em tưởng anh nói ‘ban đêm ngắn’ là ý kia…”
“Khụ, vậy dùng thuốc này đi. Nhưng nếu mất ngủ nghiêm trọng, tốt nhất anh nên đến bệnh viện khám.”
Anh ta cuống lên: “Ai mất ngủ chứ!”
“Từ khi chia tay em, ngày nào anh cũng ăn ngon ngủ yên. Thuốc này là mua hộ người khác!”
Nói xong hậm hực đi tính tiền.
Tôi thấy thật khó hiểu.
Không phải thì thôi, làm gì phải nổi nóng?
Đồng nghiệp tò mò ghé lại: “Chiêu Chiêu, em quen anh chàng đẹp trai kia à?”
“Tình cũ.”
Cô ấy tròn mắt, mặt phức tạp: “Vậy trước đây chắc em khổ lắm.”
“Em mới đến chưa rõ, mấy ông ngại mặt mũi, đến mua thuốc đặc trị thường hay vòng vo, tạo tình huống hiểu lầm.
“Đợi khi chị đưa thuốc ra, họ nhớ tên, rồi giả vờ mua nhầm, sau đó về nhà âm thầm đặt thuốc kéo dài trên mạng.”
“Chồng chị cũng thích chơi kiểu này.”
Tôi sững người.
Ra là cái chứng mất ngủ của Mạnh Dữ Chu, hoàn toàn do dựng chuyện?
Không ngờ một người từng như xe điện lắc mà giờ lại “không ổn”, tôi nhịn không nổi, lập tức nhắn tin cho bạn thân để kể lại.
Bạn thân cảm khái: 【Đúng là nở sớm tàn nhanh】
【Cũng may em được hưởng ba năm đỉnh cao nhất của nó, chứ không thì ngày ngày như quả phụ sống mòn.】
2.
Mẹ tôi mất sớm, cha lại đi bóc lịch.
Không ai quản, tôi lên đại học liền xin trợ cấp khó khăn.
Thời gian rảnh đi làm chân sai vặt trong trường kiếm tiền sinh hoạt.
Lúc đó tôi mới quen Mạnh Dữ Chu.
Anh ta chơi game thâu đêm, hạ đường huyết, gọi tôi gấp gáp nhờ mua đồ ăn.
Bình thường một chuyến năm đồng, anh chuyển thẳng cho tôi mười nghìn.
Nghe nói nhà giàu có, mọi người đều gọi anh là thiếu gia.
Từ đó, tôi thành “người chạy việc riêng” cho anh.
Việc ít, tiền nhiều, còn hay cho thêm tiền thưởng, mỗi lần ít nhất cũng một ngàn.
Tôi thấy anh hơi ngốc, không nỡ lấy thêm.
Anh lại ấm ức:
“Giang Chiêu Chiêu, muốn gặp em khó đến thế sao?”
“Chỉ để được gặp em, anh mới ráng học diễn kịch đấy!”
Thì ra hạ đường huyết là giả, muốn tìm cớ tiếp cận tôi mới là thật.
Thế là chúng tôi tự nhiên ở bên nhau.
Mạnh Dữ Chu khi ấy như muốn đem tất cả điều tốt nhất trên đời trao cho tôi.
Tiếc là… chúng tôi không hợp.
Tôi khẽ xoa sợi dây đỏ cũ kỹ trên cổ tay, không muốn nghĩ thêm về quá khứ.
—
Sáu giờ tối, tôi tan ca ở hiệu thuốc.
Vẫn còn một công việc làm thêm chờ tôi.
Để tiết kiệm hai đồng, tôi chọn đi xe buýt ngay trước cửa hàng.
Giờ cao điểm tan tầm, xe chật như hộp cá mòi.
Khó khăn lắm tôi mới chen được lên.
Ngẩng đầu… liền thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của Mạnh Dữ Chu.
Đại thiếu gia mà cũng chen xe buýt sao…
“Nhà anh phá sản rồi à?”
Mạnh Dữ Chu: “…… Em thật quá đường đột.”