Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

14
 
Hình ảnh trong gương giống như một quả mọng chín mọng đầy dụ hoặc.
 
Tôi nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương một lúc, rồi ấn vào công tắc của thiết bị phát tín hiệu được giấu trong chiếc nhẫn.
 
Tín hiệu ấy được lập trình sẵn — chỉ cần phát ra, người liên lạc mà tôi sắp đặt từ trước sẽ lập tức hành động, lần theo vị trí của tôi.
 
Tôi vốn không định dùng cô ấy sớm như vậy.
 
Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội đêm nay… mọi quân cờ tôi chuẩn bị cho kế hoạch báo thù sẽ đổ sông đổ biển.
 
Một tiếng sau.
 
Cửa phòng bị gõ ba tiếng.
 
Tôi bước đến mở cửa.
 
Đứng bên ngoài là một người phụ nữ Beta vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt đã bị hủy dung.
 
Tên cô ấy là A Đạo.
 
Cô ấy là chiến hữu thân cận nhất của tôi. Cũng là phòng tuyến cuối cùng — kiên cố và không bao giờ lung lay.
 
Năm đó, khi tôi trốn khỏi phòng thí nghiệm nhà họ Bùi, phải sống lang bạt giữa chợ đen, là cô ấy đã cưu mang và che chở cho tôi.
 
A Đạo không thể nói được, chỉ có thể giao tiếp bằng thủ ngữ.
 
Nhưng điều đó chưa bao giờ ngăn cản chúng tôi thấu hiểu nhau.
 
Cô là một người phụ nữ chăm chỉ, dũng cảm, đã từng làm rất nhiều điều phi thường — lặng lẽ nhưng mạnh mẽ.
 
Có một lần, khi chúng tôi đã đủ thân thiết, tôi từng hỏi:
 
“Tại sao cô lại giúp tôi thoát khỏi cuộc truy bắt của nhà họ Bùi?”
 
Cô ấy chỉ yên lặng.
 
Mãi về sau, tôi mới biết được sự thật.
 
A Đạo từng mang thai mười tháng, sinh ra một bé gái Omega xinh xắn như ngọc như tuyết.
 
“Nhưng bọn chúng đã cướp con bé đi rồi.”
 
A Đạo dùng thủ ngữ để nói điều đó với tôi.
 
Đứa con gái ấy… cô còn chưa kịp ôm vào lòng một lần.
 
Từ đó trở đi, A Đạo lưu lạc khắp nơi, không nhà không cửa, mang theo một hy vọng duy nhất: tìm lại đứa con đã bị cướp mất.
 
---
 
Và lần này, đến lượt tôi im lặng.
 
Tôi hỏi A Đạo về tuổi của đứa trẻ năm xưa, và sững sờ khi phát hiện ra một sự thật khủng khiếp.
 
Năm đó, do một sự cố rò rỉ trong phòng thí nghiệm, toàn bộ lô trẻ sơ sinh Omega đang trong giai đoạn thử nghiệm đều bị xử tử.
 
A Đạo nghe tôi nói xong chỉ lặng lẽ rơi lệ.
 
Sau đó, cô ấy lau khô nước mắt — ánh mắt sáng lên, lòng quyết tâm báo thù càng thêm kiên định.
 
— Cũng giống như tôi.
 
Tôi từng có một người em trai song sinh, ngoại hình giống tôi như đúc, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
 
Nếu như bác sĩ nói tôi là tảng băng trầm lặng, thì em ấy chính là một mặt trời nhỏ ấm áp luôn tỏa sáng.
 
Vô số đêm dài lạnh lẽo, chính em ấy là người đã không ngừng động viên tôi tiếp tục sống, tiếp tục hy vọng.

Em ấy từng cười nói với tôi:
 
“Anh hai, mình nhất định phải sống thật tốt!”
 
“Có sống, mới có tương lai. Có sống, mới có cơ hội.”
 
Nhưng… người nói ra những lời ấy, lại ra đi trước tôi một bước.
 
Khi tôi tìm thấy em, toàn thân em đã đẫm máu, không còn ra hình người nữa.
 
Tuyến thể sau gáy bị moi đi, đôi mắt bị móc mất, nội tạng bị lấy ra để đem đi làm thí nghiệm.
 
Lý do chỉ vì: độ tinh khiết của pheromone của em ấy không đủ tiêu chuẩn.
 
Nhân viên phòng thí nghiệm lạnh lùng nói:
 
 “Omega có nồng độ pheromone chỉ 10%, là đồ phế phẩm.”
 
Rồi thế là em bị đem đi… và trở thành vật hi sinh cho những cuộc thí nghiệm vô nhân tính.
 
Tôi nhìn em lần cuối.
 
Thân xác em bất động, không còn chút sức sống. Khác xa với em trai từng luôn nở nụ cười rạng rỡ, giờ đây chỉ còn lại một con rối vỡ nát.
 
Sau đó, tôi gặp A Đạo.
 
Và cùng cô ấy lên kế hoạch trong suốt ba năm trời — một kế hoạch báo thù điên rồ.
 
— Cả hòn đảo này chính là bàn cờ phục thù mà tôi đã sắp đặt.
 
---
 
15
 
Tôi băng qua rừng rậm trên đảo Hạ Nhật.
 
Hòn đảo này, kể từ khi được phát hiện mười năm trước, đã luôn được ca ngợi là thiên đường nơi trần thế.
 
Tôi không rõ nhà họ Phí đã xây biệt thự tại đây từ khi nào.
 
Nhưng tôi và A Đạo đã lén thâm nhập vào đảo ba năm trước, bắt đầu từng bước chuẩn bị.
 
Kế hoạch phục thù này, chúng tôi đã âm thầm lên dây cót suốt ba năm.
 
Ba năm đó, tôi tự tay cắt bỏ tuyến thể, cắt tóc, rèn luyện thể lực và vóc dáng — chỉ vì một mục tiêu: báo thù.
 
Giờ đây, khi tôi bước trong cánh rừng rậm rạp của đảo Hạ Nhật, trong lòng chỉ còn một mảnh băng giá.
 
Hôm nay là ngày thứ mười ba của chương trình tuyển chọn.
 
Cuộc thi đã đi được nửa chặng đường, và… có một thí sinh đã biến mất.
 
Thế nhưng tổ chương trình không hề tổ chức tìm kiếm hay thông báo. Trái lại, họ chỉ im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.
 
— Điều đó chứng minh một điều: Phí gia đã sớm "lo liệu" xong tất cả rồi.
 
16
 
Giữa khu rừng rậm, tôi lạnh lùng rút nút lọ pheromone.
 
Lượng pheromone cực mạnh và cực tinh khiết nhanh chóng khuếch tán, lan ra khắp nơi.
 
Trên đảo, tất cả Alpha đều lập tức cảnh giác, rồi nháo nhào lao về trung tâm phát ra pheromone.
 
Tôi đặt lọ pheromone ở đúng vị trí cần thiết, sau đó cùng A Đạo rẽ theo hướng khác để rút lui.
 
Nhưng không ngờ… lại bắt gặp Lý Mặc Nhiên ở gần đó.
 
Anh ta dường như đã tìm kiếm tôi trong rừng rất lâu, đến nỗi bộ quần áo trắng trên người bị cào rách bởi cành cây.
 
Ban đầu, anh vẫn còn giữ được lý trí —
 
Nhưng rất nhanh đã bị pheromone dẫn dắt, rơi vào trạng thái hỗn loạn.
 
Vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt anh lập tức sáng rực.
 
Nhưng anh vẫn gắng gượng kiềm chế, hơi thở dồn dập, dục vọng sục sôi, gần như không thể khống chế nổi.
 
Lý Mặc Nhiên khàn giọng hỏi:
 
“Thu Nhiễm… em… đã đi đâu vậy?”
 
Anh quỳ một gối xuống, sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh —
 
Vì để giữ được tỉnh táo, anh đã siết chặt con dao trong tay, tự đâm vào lòng bàn tay mình.
 
---

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo