Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Từ bãi biển trở về, đạo diễn đã đợi sẵn, hào hứng kéo tôi sang một bên, giơ bảng số liệu lên:
 
“Tiểu Thu! Chỉ số người xem của chúng ta vừa nhảy vọt mấy điểm liền!”
 
“Khán giả đang điên cuồng đoán thân phận thật của cậu đó!”
 
Ông ta vỗ mạnh vào vai tôi:
 
“Cứ tiếp tục thế này nhé! Chính là kiểu drama khán giả thích đó!”
 
Sau khi đạo diễn hí hửng rời đi, tôi quay đầu sang bên…
 
Lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt hoa đào.
 
Trì Cửu từ sau trụ cột bước ra, không biết đã đứng đó từ khi nào, đã nghe được bao nhiêu.
 
Anh nhìn tôi chằm chằm, bỗng khẽ bật cười. Những ngón tay trắng nõn thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đưa lên môi.
 
Khói thuốc lượn lờ tỏa ra trong gió, anh nheo mắt, khẳng định từng chữ:
 
“Cậu là Omega.”
 
Tôi nhàn nhạt đáp:
 
“Nếu tôi không phải thì sao?”
 
Trì Cửu nheo mắt lại, đôi mắt đào hoa trở nên hẹp dài, thấp thoáng một tia yêu mị và tính toán lướt qua đáy mắt.
 
"Tôi từng gặp cậu rồi, số 1.
 
Ở phòng thí nghiệm nhà họ Phí."
 
---
 
09
 
Đêm xuống, tổ chương trình dựng lên một bếp lửa trại lớn bên bờ biển.
 
Tôi ngồi bên ánh lửa, mặc cho ánh sáng hắt lên khuôn mặt mình.
 
Tả Trầm đưa cho tôi một xiên nướng, ánh mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi:
 
“Cậu trông có vẻ không vui.”
 
Không cần nhìn, tôi cũng biết mình lúc này sắc mặt nhất định rất tái nhợt.
 
Tay chân lạnh toát, trong lòng lại có một thứ gì đó bất an đang dâng lên.
 
Tôi không ngờ… sẽ gặp Trì Cửu ở đây.
 
Chỉ một câu bâng quơ ban sáng của anh ta, lúc này lại khiến tôi như ngồi trên đống lửa, toàn thân đều không yên.
 
Tôi luôn là người làm việc cẩn trọng, nhưng lần này kế hoạch đã xuất hiện biến số.
 
Mà kỳ lạ thay… chiếc mặt nạ đeo trên mặt tôi vẫn chưa thể gỡ xuống.
 
"Thật sao?" Tôi nhận lấy xiên nướng, khẽ chạm tay lên mặt mình.
 
Tôi cười nhạt với Tả Trầm:
 
“…Cảm ơn anh.”
 
Thấy anh ta còn định nói thêm điều gì, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
 
—Tả Trầm không được phân vào nhóm đi biển, cho nên đến giờ vẫn chưa biết chuyện tôi lặn xuống biển được.
 
Tôi đột nhiên rất muốn vứt bỏ lớp ngụy trang, đi đến một nơi không có ai.
 
Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với anh, rồi xoay người bước đi.
 
Gió biển thổi tới, cuốn theo những suy nghĩ hỗn loạn.
 
Tôi bước dọc theo mép nước, từng bước một rời xa ánh lửa, đi tới một góc bờ biển không người.
 
---
 
Tựa vào mỏm đá ngầm, tôi lặng lẽ ngắm mặt biển lấp lánh ánh trăng, khẽ thở dài.
 
Trong lòng mơ hồ trống rỗng, cũng vô cùng mỏi mệt.
 
Một người ngoài kế hoạch bất ngờ xuất hiện… Tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục đi tiếp hay không.
 
Đúng lúc ấy —
 
Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng gọi rất khẽ.
 
“Cậu không sao chứ?”
 
Tôi sững người, thấy phía sau mỏm đá từ từ lộ ra một dáng người đang khom lưng bước tới.
 
Là Lý Mặc Nhiên.
 
Đôi mắt vàng kim của anh dưới đêm tối phát sáng lấp lánh, anh lại lên tiếng hỏi lại:
 
“Cậu không sao chứ?”
 
Tôi nói:
 
“Không ổn lắm.”
 
Lý Mặc Nhiên dè dặt nhìn sắc mặt tôi, rồi dùng mu bàn tay khẽ chạm vào trán tôi một cái.
 
"Cậu đang sốt." Anh khẳng định chắc chắn.
 
Tôi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của anh.
 
Lý Mặc Nhiên lại mở lời:
 
“Thật ra… tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, vì sao lại tham gia chương trình này.”
 
“Chúng tôi đến đây… chỉ để tìm ra Omega. Nhưng trực giác nói với tôi, mục đích của cậu… không phải vậy.”
 
Tôi hỏi lại anh:
 
“Anh từng gặp Omega chưa?”
 
Lý Mặc Nhiên lắc đầu:
 
“Chưa từng.”
 
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao.
 
“…Tôi đến hòn đảo này, là vì từng có một người… rất muốn được nhìn thấy nó một lần.”
 
“Ai vậy?”
 
“Em trai tôi. Một Omega.”
 
“Chỉ tiếc là… nó đã chết rồi.”
 
Lý Mặc Nhiên sững sờ.
 
Thấy anh còn định hỏi thêm, tôi đứng dậy, vỗ vỗ lớp cát dính trên tay.
 
“Được rồi, đến đây thôi. Không hỏi nữa.”
 
Tôi đi rất xa, cho đến khi chỉ còn lại một mình mới dừng bước.
 
Chạm tay lên mặt… không ngờ toàn là nước mắt.
 
Tôi ngẩng đầu lên, trong ánh trăng dịu nhẹ, thấy một bóng người đang kéo vĩ cầm.
 
Bùi Tư Diễn đứng thẳng lưng dưới ánh trăng, dáng vẻ cao ráo mà dịu dàng khôn tả.
 
Tiếng đàn vĩ cầm dìu dặt vang lên, kéo căng chuỗi suy nghĩ trong lòng tôi.
 
Bình thường trông anh ta chẳng khác gì một công tử ăn chơi chẳng biết làm gì ngoài lêu lổng, không ngờ đàn vĩ cầm lại hay đến thế.
 
Anh vừa kéo đàn, vừa bước chậm lại, bỗng ánh mắt vô tình chạm phải tôi.
 
Lúc kéo đàn trông anh ta vô cùng nghiêm túc, vậy mà vừa thấy tôi, lại lập tức luống cuống.
 
Gió biển thổi qua, lùa tóc chúng tôi tung bay, tôi ôm ngực, khẽ nói với anh:
 
“…Tôi hơi khó chịu.”
 
Anh lập tức ném cây đàn xuống, hấp tấp chạy đến đỡ tôi.
 
Tôi thở dốc từng hơi, tim đập loạn xạ, có một luồng điện tê dại tràn khắp người.
 
Tôi biết… đó là di chứng của ca phẫu thuật năm xưa.
 
Nó vẫn luôn âm thầm nhắc tôi — tôi đã từng trải qua điều gì.
 
Phí Tư Diễn lo lắng nhìn tôi, suýt nữa thì định ép tim cho tôi tại chỗ, nhưng tôi đã giơ tay cản lại.
 
Tôi chỉ vào túi áo ngực:
 
“Trong đó… có thuốc.”
 
Anh nhanh chóng lấy lọ thuốc ra, đổ hai viên nhét vào miệng tôi.
 
Sau đó cau mày nhìn tôi chằm chằm:
 
“Đã không khỏe thế này rồi, còn tham gia cái chương trình chết tiệt này làm gì?”
 
Tôi khẽ thở dốc, ôm lấy ngực, yếu ớt đáp:
 
“…Không tham gia thì… lấy đâu ra tiền chứ?”
 
---
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo