Anh Ta Không Phải Thanh Xuân Của Tôi - Chương 6 - Hết

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

09

 

Lại kéo dài thêm ba tháng, Từ Vi Chí vẫn tỏ ra tình sâu nghĩa nặng, dốc hết sức để níu giữ tôi.

 

Còn tôi giả vờ hòa thuận, từng chút từng chút thu lại quyền lực trong tay anh ta.

 

Cuối cùng, tại đại hội cổ đông quý sau, tôi tuyên bố bãi bỏ chức vụ của Từ Vi Chí.

 

Cả hội trường xôn xao.

 

Từ Vi Chí hẳn là không thể ngờ được, bởi chỉ tối hôm qua thôi, chúng tôi còn cùng nhau ăn tối một cách hòa nhã, thoáng chốc như thể trở về quãng thời gian chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Dĩ nhiên, anh ta càng không ngờ được rằng, quanh anh ta đều là tai mắt của tôi.

 

Có người báo cho tôi biết, sau bữa tối nhất quyết đòi đưa tôi về nhà, Từ Vi Chí vừa ra khỏi tòa chung cư liền lái xe thẳng tới ngoại ô.

 

Ở đó, anh ta có Thẩm Nghiên, người được anh ta nuôi giấu như báu vật.

 

Sau khi bị tôi sa thải, cô ta cũng chẳng thể trụ nổi trong ngành. Vốn dĩ tất cả những gì cô ta học được và chuyên ngành của cô ta chẳng ăn nhập mấy với công việc, huống hồ còn mang trên người vết nhơ “biết rõ vẫn chen chân làm tiểu tam”. Không một ông chủ đã có gia đình nào dám rước lấy quả bom nổ chậm này.

 

Tôi thậm chí còn biết cả tên tài khoản mạng của cô ta, biết cô ta đang làm streamer cho công ty giải trí nào.

 

Từ Vi Chí, anh thấy không, không phải tôi thông minh quá mức.

 

Chỉ cần lần theo từng sợi chỉ, từng lớp vỏ, thì sẽ thấy kỹ xảo của anh thật sự vụng về.

 

Cũng chẳng phải anh hồ đồ một lúc mà phạm sai lầm.

 

Anh là người hiểu tôi rõ hơn bất kỳ ai, anh biết hơn ai hết hậu quả của việc phản bội. Thế mà anh vẫn làm.

 

Chưa từng có chuyện vì tôi không đủ tốt, không đủ dịu dàng, không đủ yêu, không đủ xuất sắc.

 

Chỉ bởi vì anh vốn là một kẻ tham lam vô độ, không bao giờ biết đủ.

 

Vậy thì, đừng trách tôi.

 

Ván cờ cuối cùng thành thế bế tắc, là chính anh đã đi nước cờ mở đầu.

 

10

 

Tôi công bố tin tức ấy, đồng thời đưa tất cả chứng cứ ra ánh sáng.

 

Sắc mặt các cổ đông biến đổi đặc sắc vô cùng.

 

Từ Vi Chí, tôi có thể còn bình thản hơn anh, còn lịch sự nhã nhặn hơn anh, thậm chí còn dịu dàng hơn anh.

 

Tôi chậm rãi bước đến trước mặt anh ta, tay khẽ đặt lên lưng ghế, hỏi: “Diễn xuất của tôi đâu có kém gì anh, Từ tiên sinh?”

 

Rồi Từ Vi Chí hoàn toàn sụp đổ phòng tuyến.

 

Anh ta chửi tôi là “con đê tiện, tâm cơ thâm sâu, ích kỷ vụ lợi”, mắng tôi độc ác, tuyệt tình.

 

Những vết sẹo từng chôn giấu trong lòng tôi, nay bị anh ta phơi bày trước nhân tình, giờ lại đem ra mắng mỏ trước mặt bao người, gọi tôi là một đứa “con hoang”.

 

Tôi nhàn nhã ngồi nhìn anh ta phát điên.

 

Không sao cả, tất cả những điều đó sau này chỉ càng trở thành lợi thế của tôi trong việc phân chia tài sản chung.

 

Tôi kiên nhẫn nghe anh ta phun nước bọt.

 

Cuối cùng, tôi nhấc chiếc điện thoại đang được úp ngược trên bàn lên.

 

Khẽ cười: “Dì, dì nghe rõ cả rồi chứ? Con thật sự không xứng.”

 

Đầu dây bên kia, mẹ Từ Vi Chí lên cơn đau tim, thậm chí không nói nổi thành câu, chỉ phát ra tiếng “khụ… a…” rồi là tiếng cơ thể ngã xuống, xen lẫn tiếng kêu hoảng hốt của chú Từ.

 

Từ Vi Chí, anh thật sự đáng chết.

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta từ cơn phẫn nộ hoàn hồn, hoảng hốt lao ra khỏi phòng họp.

 

Nếu nhớ không lầm, điều kiện điều trị tim tốt nhất là ở Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố.

 

Tôi mang theo chiếc vòng ngọc, đổi lấy tiền mặt, không ít không nhiều, gấp đôi số tiền lì xì dì Từ từng đưa tôi trong lần đầu gặp mặt.

 

Gió đầu thu đã hơi se lạnh, xuống xe tôi kéo chặt khăn quàng cổ.

 

Chuyến đi này mục đích rất đơn giản: trả lại vòng ngọc phỉ thúy, cùng những tình nghĩa năm xưa cắt đứt sạch sẽ.

 

Nhưng đời luôn có kịch tính nơi bất ngờ.

 

Tôi hỏi thăm số phòng bệnh, đi đến cửa, thì nhìn thấy bên trong là Thẩm Nghiên.

 

Cô ta ôm bụng, rõ ràng đã mang thai.

 

Tóc Từ Vi Chí rối bời, sắc mặt xám xịt, suy sụp: “Ba, mẹ, cho dù hai người không chấp nhận Thẩm Nghiên thì cũng hết cách, cô ấy đã có con rồi.”

 

Chú Từ không thèm liếc cô ta lấy một cái, nghiến răng nói:

 

“Chỉ cần mắt mày chưa mù thì tự nhìn đi, nó có điểm nào so được với Mạnh Lương Thì?! Từ đầu đến chân, điểm nào so được?!”

 

Từ Vi Chí cũng bắt đầu bực bội:

 

“Mẹ kiếp, con đã như thằng hầu đi theo xin lỗi, là Mạnh Lương Thì không biết điều! Cô ta vốn dĩ là con sói hoang nuôi không quen! Ngay từ khi bên nhau đã tranh giành hơn thua, ở đâu cũng đè đầu cưỡi cổ con. Con chưa từng chạm vào ngón tay cô ta, ba, sống chung lâu vậy rồi mà cô ta không cho con động vào, thử hỏi ai mà chẳng phát điên?!”

 

Thẩm Nghiên vừa khóc vừa gọi: “Ba…”

 

“Đừng gọi! Tôi không dám nhận! Thể diện nhà họ Từ bị hai người vứt hết mặt mũi đi rồi!”

 

Chỉ có dì Từ quay mặt ra cửa nhìn thấy tôi.

 

Bà cố gắng phát ra âm thanh, ánh mắt thoáng chốc lóe sáng, bà nâng tay, cố mấy lần: “Tiểu… Tiểu Mạnh…”

 

Tôi bước vào, Thẩm Nghiên lập tức như con mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên:

 

“Cô đến làm gì?! Cô đến làm gì?!”

 

“Hai người đã chia tay rồi, giờ cô lại chen vào giữa tôi và A Chí, cô chính là tiểu tam!”

 

Cô ta hoảng hốt mà cảnh giác chắn ngay trước mặt Từ Vi Chí.

 

Ồ, thì ra tiểu tam cũng biết sợ bị cướp mất vị trí.

 

Hay lắm, vậy hãy sống cả đời trong nỗi sợ hãi đó đi.

 

Tôi cười: “Cô Thẩm, giờ giữa tôi và cô chỉ còn một mối quan hệ, đó là chủ nợ và con nợ. Còn nhớ tờ giấy vay tiền cô từng ký cho tôi không? Tôi vẫn còn giữ, theo pháp luật, cô phải trả cả vốn lẫn lãi, tổng cộng 150.000 tệ (khoảng 550 triệu VNĐ).”

 

Cả người cô ta run lẩy bẩy.

 

Có lẽ đã nhớ ra, hợp đồng tài trợ trước kia ghi rõ “tự nguyện cho” chỉ áp dụng trước khi trưởng thành, còn bốn năm đại học ăn ở học hành đều do tôi chi trả, tôi đòi, thì cô ta phải trả.

 

Từ Vi Chí hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang trước mặt tôi.

 

“Mẹ tôi còn nằm trên giường bệnh, cô cũng phải thừa nước đục thả câu, đúng không?”

 

Tôi tức đến bật cười: “Từ Vi Chí, tính cách trốn tránh trách nhiệm của anh chưa từng thay đổi.

 

“Phản bội thì đổ lỗi cho đàn bà, tội lỗi thì đổ sang tình cũ. Mẹ anh rốt cuộc bị ai chọc tức đến thế, anh rõ hơn ai hết. Còn tôi, trong mối tình này, không thẹn với lòng.”

 

Nói xong, tôi đặt thẻ ngân hàng và chiếc hộp đỏ lên tủ đầu giường.

 

“Nghe nói có người túng quẫn đến mức chơi đầu tư kỳ hạn, lỗ mất năm trăm nghìn tệ cơ đấy.

 

“Từ Vi Chí, chia tay vui vẻ, chúc anh may mắn.”

 

Và tôi cuối cùng cũng cắt đứt hoàn toàn mối dây vướng bận bảy năm này.

 

Bước lên con đường rực rỡ của riêng mình.

 

-Hết-

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo