Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Hàng nặng quá? Nghĩa là, với suy đoán như thế, anh ta đã thẳng tay cúp điện thoại của tôi sao?
Trong đầu tôi chợt trống rỗng, không nói nổi một lời.
Nước mắt vẫn lặng lẽ chảy.
Buồn cười là, một lúc lâu sau Từ Vi Chí mới nhận ra tôi đang khóc, lúc ấy anh ta mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, bước tới:
“Ôi, thật sự khóc rồi à? Được rồi, được rồi, là anh sai. Nữ cường nhân oai phong nơi công sở mà lại sợ đi thang máy à?”
Anh ta còn rảnh rỗi chọc vào mũi tôi: “Đừng khóc nữa, lớn thế này rồi, có gì đáng khóc đâu?”
Tôi hất mạnh tay anh ta ra.
Sắc mặt Từ Vi Chí dần hiện lên sự khó chịu: “Em phải có chút kiến thức chứ, kẹt trong thang máy một lát thì không chết được đâu.”
“Ai bảo em đêm hôm còn đi lấy hàng, cả ngày chỉ biết mua với sắm.”
Được, được, được.
Ý anh ta nói chính xác chính là: Mạnh Lương Thì, lỗi là do cô tự chuốc lấy.
Tôi nói: “Là giày tôi mua cho anh.”
Từ Vi Chí hơi bất ngờ, nhướng mày một cái, lúc này mới để ý tới hộp giày bị tôi ném dưới đất. Hình như cũng nhận ra tôi thật sự đang tức giận, anh ta vội vàng đổi sang vẻ mặt khác, dịu giọng nịnh nọt:
“Xin lỗi mà, vợ ơi, vừa nãy công ty lại có việc, anh bực mình. Anh biết em là người tốt nhất, để anh thay ngay thử cho em xem nhé.”
Anh ta muốn ôm tôi, nhưng tôi tránh ra.
Anh ta cười gượng, rồi đi vào phòng trong đứng trước gương toàn thân thử giày.
Đúng lúc này, điện thoại anh ta sáng lên.
Cho nên, Từ Vi Chí à. Có những chuyện trùng hợp, mà trùng hợp lại xảy ra đúng lúc, ông trời luôn biết chọn đúng thời điểm thích hợp, ví như ngay khi tôi đang dao động, liền giáng một nhát búa nặng xuống tim tôi.
Sự thật tàn nhẫn như nước đá dội thẳng lên đầu.
Ảnh đại diện của Thẩm Nghiên là một chú cún con dễ thương, cô ta gửi cho anh một đoạn tin thật dài:
【Anh Từ thân mến, hôm nay là tròn hai năm em quen biết anh, cũng là tròn hai năm em thích anh. Người ta nói tình yêu thật sự là không thể giấu, cho dù bịt chặt miệng thì vẫn sẽ tràn ra từ đôi mắt. Nếu anh nhìn vào mắt em, anh sẽ biết, em thích anh nhiều đến mức nào.】
Tôi đọc từng chữ một, chụp lại lưu làm bằng chứng.
Từ Vi Chí ung dung bước ra trước mặt tôi, trông chẳng khác nào con công đang phô trương. Anh ta thay một bộ đồ thể thao cùng tông màu với giày, còn kéo áo lên để lộ cơ bụng.
“Được rồi, Lương Thì, đừng xem điện thoại nữa, có đẹp bằng anh không? Hửm?”
Tôi đột nhiên lao vào nhà vệ sinh nôn khan, tiếng nước dội xối xả che lấp tất cả, lúc ấy, tuyệt đối không phải thời điểm để lật bài.
Bình tĩnh lại đi, Mạnh Lương Thì.
Đêm đó tôi ngồi bên cửa sổ, trên vai khoác chiếc áo khoác mà Từ Vi Chí ép tôi mặc.
Bên cạnh còn có tách trà táo đỏ kỷ tử, do anh ta đun, nói rằng sắp đến kỳ kinh của tôi, nhưng tôi không uống lấy một ngụm.
Tôi giống như một chiếc máy tính bị virus tấn công, không thể dừng lại, suốt cả đêm đều lục lại toàn bộ sổ sách công ty từ trên xuống dưới. Tôi hận anh ta đến tận xương tủy, Từ Vi Chí, tôi không muốn để lại cho anh hay cho Thẩm Nghiên dù chỉ một xu.
Khi bầu trời dần sáng, lóe lên chút ánh bình minh.
Sự bình tĩnh của tôi tuyên bố sụp đổ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi mà khóc, gào khóc đến mức hoàn toàn mất hình tượng.
Tôi không hiểu mình đã sai ở chỗ nào.
Ngay khoảnh khắc công việc dừng lại, ký ức như điên cuồng ùa về.
Mùa đông lạnh lẽo chen chúc trong khu nhà tập thể, Từ Vi Chí ôm lấy đôi chân giá buốt của tôi, sưởi trong lòng anh ta.
Lần đầu tôi bị lãnh đạo động tay động chân, còn ngượng ngùng gượng cười, thì Từ Vi Chí đỏ mắt xông lên đấm một cú.
Lúc nhận lương, tôi mời anh ta ăn bữa tiệc ở nhà hàng Tây cao cấp, rồi chúng tôi cùng nhau đi Disney chụp biết bao nhiêu bức ảnh.
Khi pháo hoa nở rộ trên lâu đài, anh ta nói, cuộc sống sẽ ngày một tốt đẹp hơn.
……
Cuối cùng, mối tình được xây đắp bằng bảy năm từng chút từng chút, đã bị vò nát, nghiền phẳng.
Trước khi Từ Vi Chí tỉnh dậy, tôi đã thu dọn xong tất cả.
06
Sau này tôi đọc được một đoạn trên mạng.
【Người yêu của bạn là vào lúc nào bỗng nhiên thay đôi?】
Câu trả lời là:
【Anh ta không phải vào một khoảnh khắc nào đó mới thay đổi, mà là vào khoảnh khắc này tôi đã tỉnh ngộ.】
【Tôi nhìn thấy rõ ràng sự ích kỷ và giả dối ẩn sau vẻ ngoài bóng bẩy của anh ta, thấy lòng tham và sự che đậy, những thứ xấu xí vốn luôn tồn tại, chỉ là trước kia được tình yêu che phủ, được tình yêu nuôi dưỡng đến mức ngày càng vô tội vạ. Cho đến một ngày, tôi xé bỏ lớp vỏ bọc mang tên “yêu”, mới thấy bên trong từ lâu đã mục rữa, tanh hôi.】
Từ Vi Chí, anh xem, từng câu từng chữ có giống anh không?
07
Cha mẹ Từ Vi Chí rời đi.
Dì Từ khăng khăng để lại cho tôi một chiếc hộp đỏ, tha thiết cầu xin tôi nhận lấy.
Coi như để bà an lòng.
Sau này tôi mở ra, bên trong yên lặng nằm một chiếc vòng ngọc phỉ thúy nước ngọc trong, sáng bóng, màu sắc đẹp.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cha mẹ Từ Vi Chí, tôi căng thẳng đến mức chỉ biết mím môi, sợ nói sai, chỉ biết gật gật đầu.
Mẹ anh ta cũng nắm tay tôi như vậy, khen tay tôi đẹp, vừa trắng vừa mịn, như ngọc, nói nhìn bàn tay này thì không nên là mệnh vất vả, còn bảo sau này cưới về thì việc nặng trong nhà cứ để Từ Vi Chí làm hết.
Có lẽ lúc ấy anh ta còn yêu, nên cười đáp lại rạng rỡ: “Mẹ, đừng nói sau này, bây giờ việc nhà cũng là con làm hết.”
“Đó là chuyện đương nhiên, vợ mình không thương thì thương ai?”
“Đúng đúng đúng, con sợ vợ, ai bảo con ngã vào tay Mạnh Lương Thì chứ.”
Tôi khẽ thở dài, chiếc hộp tạm thời được tôi cất đi.
Tôi cũng chẳng rõ giá trị phỉ thúy, chờ ít lâu nữa sẽ tìm giám định viên xem qua, rồi đem bán đấu giá hay cầm cố, sau đó chuyển tiền trả lại cho họ.
Dọn khỏi căn hộ đó mất hai ngày, đến thứ hai tôi vẫn xuất hiện đúng giờ trong cuộc họp thường kỳ của công ty.
Tôi và Từ Vi Chí đều đã là quản lý cấp cao, đồng nghiệp biết chuyện cũng không ít.
Mọi người duy trì sự im lặng cẩn thận và ăn ý.
Thẩm Nghiên đến muộn hơn một tiếng, khi đến mắt vẫn đỏ hoe.
Tôi không rõ cuối tuần qua Từ Vi Chí đã nói gì với cô ta, có lẽ hai người họ đã cãi nhau kịch liệt.
Nhưng tôi thật sự chẳng còn hứng thú.
Thanh Lau Truyen