Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ngày Từ Vi Chí chính thức được thăng làm CEO công ty, anh ta cầu hôn tôi.
Anh ta nói đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Trùng hợp thay, tôi cũng vậy.
Tôi vẫn luôn chờ đợi một cơ hội như thế này…
Để trước mặt tất cả bạn bè, người thân, nói cho họ biết rằng, Từ Vi Chí chính là một kẻ cặn bã vừa muốn tỏ ra đoan chính, vừa sống đểu cáng.
01
Tôi nói xong câu đó, một lúc lâu sau, Từ Vi Chí vẫn ôm bó hoa hồng và chiếc nhẫn kim cương, ngẩn người đứng tại chỗ.
Ánh mắt anh ta hoảng hốt, mờ mịt, giống như một đứa trẻ không biết mình sai ở đâu.
À, bộ vest trên người anh ta là hàng đặt riêng của nhà thiết kế, từng đường nếp đều được ủi phẳng phiu.
Y hệt như con người anh ta, nhìn vào thì luôn thế, khiêm tốn, nho nhã, lịch sự lễ độ.
Một lúc lâu sau, anh ta mới gượng gạo nhếch môi, cố gắng để giọng điệu nghe như đang đùa:
“Lương Thì, em phát điên gì vậy? Đừng làm loạn nữa.”
Tôi nói: “730 ngày.”
Nụ cười của anh ta dần cứng lại. “Anh… A Nghiên không có ý đó…”
Tôi nói tiếp: “9 cuộc điện thoại, 58 phút. Từ Vi Chí, khi tôi bị kẹt trong thang máy, nghĩ rằng mình sắp chết, nữ cấp dưới của anh nói với anh rằng, hôm đó chính là ngày cô ta thầm thích anh tròn hai năm.”
Anh ta đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, gai hoa hồng đâm thủng ngón tay.
Tôi cười, từng ngón từng ngón một gỡ tay anh ta ra, cảm giác dính nhớt, lạnh lẽo khiến tôi ghê tởm.
“Từ Vi Chí, anh và cái tên của mình thật hợp, giả dối đến tận cùng.”
(Trong tiếng Trung Từ Vi Chí và giả dối đến tột cùng đọc gần giống nhau, chơi chữ (gần) đồng âm. Từ Vi Chí ( 徐微至 /Xú Wēi Zhì), giả dối đến tột cùng (虚伪之至 (xū wěi zhī zhì). Phát âm wēi zhì (微至) khá giống phần cuối wěi zhī zhì (伪之至) trong cụm kia, nên mới có sự mỉa mai rằng cái tên nghe “hợp” với tính cách giả tạo.)
Anh ta bỗng nhiên bực dọc:
“Chẳng phải chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Đáng phải vậy à? Mạnh Lương Thì, trước đây em chưa bao giờ tính toán chi li như thế, em làm vậy khác gì mấy người đàn bà hằn học?”
“Em có gì bất mãn với anh thì hoàn toàn có thể nói riêng để giải quyết, hôm nay là ngày bạn bè thân hữu hiếm hoi tụ họp để dự tiệc đính hôn của chúng ta, em có hiểu thế nào gọi là ‘đại cục’ không?”
Nghe xem, thật là đường hoàng biết bao.
Anh ta lôi kéo bạn bè chung của chúng tôi ra, tự đặt mình lên vị trí đạo đức cao cả nhất, để phán xét sự ghen tuông không hợp thời của tôi.
Tôi bình thản nói:
“Tất nhiên rồi, tiệc đính hôn vẫn phải tiếp tục, chỉ là tôi sẽ nhường lại vị trí này, tôi muốn trao cho cô Thẩm đã diễn hai năm bi kịch tình si kia, cô ấy hợp với anh hơn tôi, chẳng khác nào rác tìm được thùng rác.”
Khi chúng tôi đang đối đầu, ánh mắt của tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm nữ chính còn lại trong mâu thuẫn này, chính là Thẩm Nghiên, người luôn lặng lẽ, dịu dàng, yếu đuối, biết cảm thông, giống như một dây tơ hồng quấn lấy.
Cô ta giấu tình cảm của mình suốt hai năm, cuối cùng vẫn không kìm được mà thổ lộ với Từ Vi Chí.
Chỉ trong chớp mắt, vành mắt cô ta đã đỏ hoe.
Cô ta loạng choạng chạy đến, gần như ngay tức thì, nước mắt rơi lã chã.
Tự trách, hối hận, bi thương, bất lực, tất cả những cảm xúc đó đều được thể hiện rất có tầng bậc trên gương mặt cô ta.
Thẩm Nghiên nói: “Chị Lương Thì, chị đánh em đi. Về lý trí, đúng là em đã sai, em có lỗi với chị.”
“Nhưng về tình cảm, dù có sai đến trăm ngàn lần, em cũng chỉ là, không do dự mà yêu một người mà thôi.”
Ánh mắt Từ Vi Chí dần trở nên dịu lại, có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra là bàn tay anh ta muốn đặt lên vai Thẩm Nghiên, nhưng rồi lại rụt về.
Thấy chưa, Từ Vi Chí, ngay cả sự thiên vị của anh cũng chẳng khác nào con côn trùng hôi thối trong cống rãnh, không dám lộ ra ánh sáng.
Còn tôi thì khác.
Tôi sẽ giật lấy bó hoa hồng anh ta cùng cô ta chọn, đập mạnh vào má trái của Thẩm Nghiên, tất nhiên, tôi cũng không quên tát ngược lại vào má phải của anh ta, thế mới công bằng.
Sau đó ném hoa đi, dậm gót giày cao gót rời khỏi đó hiên ngang.
Tôi nghe thấy Từ Vi Chí mắng tôi: “Đồ điên.”
02
Nhưng Từ Vi Chí, lúc chúng ta vừa mới bên nhau, anh đâu có nói như thế.
Anh nói, Mạnh Lương Thì, anh thậm chí không dám nghĩ may mắn lớn nhất đời mình là gặp được em, thật sự không dám nghĩ.
Anh nói, một cô gái xinh đẹp, xuất sắc lại thú vị như em mà lại là bạn gái của anh, anh nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh dậy, em có biết không?
Anh nói, anh phải cố gắng, dù liều cả mạng cũng phải cho em những gì tốt nhất, vì em chính là người xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Khi đó, anh chưa phải là “Tổng giám đốc Từ”, anh chỉ là “Tiểu Từ” của phòng thị trường.
Anh phải tăng ca, phải xã giao, bị ép uống rượu.
Một người ưa sạch sẽ như anh, lại mặc bộ quần áo nhăn nhúm, ngốc nghếch ngồi lì ở cầu thang không dám vào phòng, vì anh sợ tôi chê bai, sợ tôi ghét bỏ.
Đợi đến khi tôi dìu anh say mềm như bùn vào phòng, thay giày, rửa mặt cho xong, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ sắp chịu không nổi nữa.
Anh nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm không rõ: “Vợ ơi, áo khoác.”
Tôi mất kiên nhẫn, hất tay anh ra: “Biết rồi, mai giặt.”
Anh lắc đầu, cố chấp như trẻ con, lặp đi lặp lại: “Vợ ơi, áo khoác, em xem áo khoác của anh đi. Anh xin em, nhìn một cái thôi.”
Rồi tôi thò tay vào túi áo vest của anh, lôi ra một nắm đầy ắp quả cherry.
Quả to, mọng, một vài quả bị dập nát trên đường, nước đỏ tươi chảy ra ướt cả bàn tay.
ừ Vi Chí cười lấy lòng: “Em thích ăn cherry mà, anh lén mang về cho em đấy. Loại này là hảo hạng nhất, vốn dĩ chỉ để chiêu đãi lãnh đạo thôi. Vợ à, em nếm thử xem có ngon không?”
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực: “Anh làm gì thế? Không sợ người ta cười à?”
Anh nói: “Không sợ. Miễn vợ thích, anh chẳng sợ gì hết.”
“Đừng gọi em là ‘vợ’, chưa đăng ký kết hôn mà.”
Anh lại cười khờ khạo: “Biết mà, anh vẫn còn trong thời gian khảo sát, anh phải cố gắng, vợ ơi, phải cố gắng cưới được em chứ!”
……
Thanh Lau Truyen