Chương 6
16
Người đàn ông hung hăng cắn xuống, đôi môi nghiến chặt, lực đạo cuồng dã, bá đạo, thô bạo.
Tôi muốn vùng vẫy, nhưng đôi tay đã bị bàn tay thô ráp của anh siết chặt, ép cao lên quá đầu.
Tầm mắt tôi theo bản năng hướng lên.
Cổ tay trắng trẻo của tôi và những ngón tay rám nắng, cứng rắn của anh quấn lấy nhau.
Sự tinh tế và hoang dã ấy lại chẳng hề mâu thuẫn.
Tôi thoáng thất thần trong chốc lát.
Ngay lúc ấy, một bàn tay to lớn bất ngờ trượt vào vạt áo tôi.
Tim tôi giật thót, lập tức rút tay về, tát mạnh anh một cái.
Miệng buột lời.
“Yến Cảnh, anh thật khiến người ta ghê tởm. Tôi coi anh là anh em, vậy mà anh lại muốn trèo lên tôi!”
Câu nói này, tôi thốt ra mà không hề vững vàng.
Bởi lẽ tôi, Thẩm Tranh, vốn không phải đàn ông, mà là phụ nữ.
Nói thẳng ra, thật ra không phải anh thèm khát tôi, mà chính tôi mới là kẻ thèm khát anh.
Thế nhưng hiện tại, thân phận của tôi lại là anh trai tôi Thẩm Tẫn.
Yến Cảnh cúi đầu, tóc rũ xuống, ánh mắt sâu thẳm tối mịt, chết lặng như vực sâu.
Anh đứng bật dậy, vơ lấy áo khoác, xoay người bỏ đi.
Cả dáng người phủ đầy sát khí lạnh lẽo.
“Thẩm Tẫn, em giỏi lắm.
“Nếu tôi còn tìm đến em lần nữa, thì tôi chính là chó!”
Tôi không níu giữ, chỉ lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại.
“Anh, em muốn về nhà.”
Giọng nói thê lương, chất chứa những cảm xúc phức tạp mà chính tôi cũng chẳng thể gọi tên.
17
Những ngày sau đó.
Thẩm Tẫn bắt đầu vướng vào tin đồn tình ái.
Người ta truyền rằng, người đàn ông vốn nổi tiếng không gần nữ sắc nay bỗng khai sáng, bắt đầu động lòng trước phụ nữ.
Tôi biết, đây chẳng phải lời đồn vô căn cứ.
Nó hoàn toàn là thật, bởi chính mắt tôi đã nhìn thấy.
Ngay trong ngày tôi rời trường.
Khi ấy, tôi đang kéo vali, từ xa ngẩng nhìn.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một nam một nữ đứng trong mưa lớn, vai kề vai.
Hai bóng dáng đen kịt nhập nhòa trong màn mưa mờ ảo, lúc tách lúc hợp, cuối cùng hòa làm một.
Khung cảnh ấy, có phần chói mắt.
Hốc mắt tôi bỗng dâng lên chua xót.
Thực ra trước đây, Yến Cảnh từng nói qua, anh vốn có đối tượng liên hôn.
Tôi nghĩ chắc hẳn chính là người con gái kia.
Cũng may tôi kịp thời dừng lại, nếu không, anh trai tôi đã trở thành kẻ thứ ba mất rồi.
18
Về đến nhà.
Sắc mặt ba mẹ nghiêm nghị.
Anh trai cúi gằm đầu xuống.
Không cần nghĩ, tôi cũng biết chuyện đã bại lộ.
Hai người họ liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng, hận sắt không thành thép.
“Thẩm Tranh, thằng anh của con đúng là đồ khốn, không biết xấu hổ mà đi chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, vì yêu mà làm kẻ thứ ba!
“Con thì chắc không đến mức làm chuyện đó chứ?”
Ánh mắt tôi dao động, giọng nói thiếu tự tin.
“Không có.”
Họ thở phào, rồi mỗi người đá cho anh tôi một cái.
“C/ú/t về ký túc xá ở, căn hộ bên ngoài, chúng ta sẽ thu lại hết.”
Anh trai tôi ấp úng, nhưng cũng cam chịu gật đầu.
Đợi ba mẹ đi rồi, anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt mang theo do dự.
“Thẩm Tranh, em không gây rắc rối với Yến Cảnh chứ?”
“Hoàn toàn không!”
Bề ngoài tôi tỏ vẻ thành thật, nhưng tim thì đập loạn.
Tôi vốn chẳng làm gì trái đạo lý.
Nhiều lắm cũng chỉ coi anh ta như “giáo viên giải phẫu”, chăm chú học tập mà thôi.
Anh trai tôi… chắc sẽ không sao đâu, đúng chứ?