Chương 2
4
Khó khăn lắm tôi mới cầm được m/á/u mũi.
Quay lại ký túc xá, trên mặt tôi còn đọng vẻ an nhiên như sau khi đã hút một điếu thuốc.
Yến Cảnh nhìn thấy, đôi mày rậm lập tức nhíu chặt.
“Thẩm Tẫn, sao mặt em trắng bệch thế này? Nhìn như vừa bị ai rút cạn vậy.”
Tôi gượng cười mấy tiếng.
“Dạo này streamer làm nội dung nhạy cảm nhiều quá, tôi lỡ bị cuốn theo thôi.”
Sắc mặt người đàn ông tối sầm xuống.
“Ít xem mấy thứ vô bổ đó đi, toàn chẳng ra gì cả.”
Bình luận trực tiếp thì châm chọc không ngừng.
【Đúng rồi đấy, vô~ bổ~ lắm~ mà. Ai kia gửi loạt ảnh body nóng bỏng, quả thật là khó mà xem nổi~】
【Buồn cười c/h/ế/t mất. Miệng thì nói chẳng ra gì, nhưng bây giờ anh đang mặc cái gì?
Ôi chao, toàn thân chỉ có mỗi chiếc quần lót bó sát. Đúng là… chẳng phải thứ gì hay ho đâu~】
Tôi lúc này mới kịp nhận ra, ánh mắt lại lướt trên mảng da màu đồng săn chắc.
Cơ thể anh rắn rỏi, từng thớ cơ nổi bật, căng tràn sức sống.
Làn da rám nắng bóng loáng, gân xanh nổi hằn mạnh mẽ.
Mùi vị nguyên thủy đập thẳng vào mặt.
Anh ta quả thật chính là “nam Bồ Tát giáng thế”!
Mũi tôi lại ngứa ngáy, phải âm thầm niệm “Đại Bi Chú” mới miễn cưỡng nén lại được.
Người đàn ông kéo tay tôi, nhét tuýp thuốc mỡ vào lòng bàn tay, rồi xoay lưng lại.
“Thẩm Tẫn, giúp anh bôi thuốc đi. Hôm khác anh sẽ cho em một bất ngờ.”
Tôi ngây ngô gật đầu, cười đáp “được”, mặc kệ m/á/u mũi lại lặng lẽ chảy dài.
Thành ra, mỗi lần tôi bôi một chút thuốc, lại lẫn thêm một vệt m/á/u.
Đến cuối cùng, sắc mặt Yến Cảnh không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng.
“Sao hôm nay thuốc này bôi lên có cảm giác khác hẳn mọi khi?”
Tôi vội nhét hai cục bông vào trong mũi, cảnh giác đáp.
“Ảo giác thôi, tất cả chỉ là ảo giác.”
Bình luận trực tiếp cười đến mức nghẹt thở.
【Khác sao được! Trong đó toàn là chan chứa tâm ý của em gái cả đấy. Con bé này đúng là ăn ngon thật!】
5
Sáng sớm tỉnh dậy.
Tôi cảm thấy mình có chút thiếu m/á/u, cả người không có chút sức lực nào.
Thế nhưng vì một triệu của Yến Cảnh, tôi vẫn gắng gượng bò dậy.
Tôi xách chiếc bảng vẽ, đi thẳng đến thư viện.
Vừa ngồi xuống, đầu óc liền tuôn trào như suối.
Hình ảnh tối qua hiện rõ mồn một trước mắt.
Đường nét cơ bắp săn chắc của người đàn ông, gân xanh nổi hằn trên da, từng giọt mồ hôi lăn dọc rãnh cơ…
Mỗi tấc da thịt đều không ngừng tái hiện trong đầu tôi.
Tôi vội vã hạ bút, say mê vẽ đến mức quên cả trời đất, hoàn toàn không thể tự kiềm chế.
Sau đó dứt khoát in ra loạt ảnh thân hình của Yến Cảnh.
Vừa liếm môi vừa vẽ.
Bình luận trực tiếp gay gắt: 【Không hổ danh họa sĩ best-seller, đúng là biết cách phác họa!】
Rất nhanh, từng bức minh họa mang hơi thở mờ ám lần lượt hiện lên trên giấy.
Tôi hài lòng nở nụ cười, cẩn thận thu dọn lại bản thảo.
Ngẩng đầu nhìn, trời đã tối.
Tôi vội vàng ăn một bữa tối đơn giản, trên mặt vẫn là vẻ thỏa mãn.
Trong lòng tôi có dự cảm, tác phẩm lần này chắc chắn sẽ là đỉnh cao gần đây của mình.
Để đảm bảo chất lượng, cũng như tự mình phá giới hạn.
Tôi quyết định quay về ký túc xá nam, ngay trước mặt Yến Cảnh.
Vừa nghe lại đoạn ghi âm tiếng thở của anh.
Vừa vẽ bản phát hoạ .
6
Quay lại ký túc xá.
Vừa đẩy cửa ra, tôi đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng thở dồn dập, mạnh mẽ và gấp gáp.
Ngón tay tôi ngứa ngáy, lén thò đầu nhìn vào.
Có chút thất vọng, nhưng cũng không hẳn là thất vọng.
Yến Cảnh đang chống đẩy.
Vùng eo bụng của anh chuyển động dữ dội, cơ bắp theo từng nhịp mà căng giãn, phồng lên.
Vô số giọt mồ hôi rịn ra từ cơ thể anh, thấm dần, cuối cùng làm ướt sũng cả từng nhóm cơ rắn chắc.
Làn da rám nắng đã thấm đầy mồ hôi, theo nhịp lồng ngực phập phồng mà đường nét càng thêm sâu rõ.
Gợi cảm đến mức vô bờ, quyến rũ tận cùng!
Tôi khẽ liếm vòng quanh khóe môi, lập tức mở bảng vẽ, nhanh chóng phác thảo.
Yến Cảnh đúng là ngôi sao may mắn của tôi.
Từ sau khi gắn bó với anh, tay nghề vẽ của tôi tiến bộ vượt bậc.
Đến cả biên tập kỳ cựu cũng tấm tắc khen ngợi, còn thẳng thắn hỏi tôi có từng “làm việc thực tế” với người mẫu chưa.
Sao lại có thể vẽ chi tiết đến vậy.
Quả thật là thiên phú dị bẩm.
Những lời khen ấy khiến lòng tôi vừa bối rối, vừa lâng lâng.