Chương 10
10
Tôi quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Tạ Nam Dự một tay đút túi, ánh mắt mang theo chút tự giễu, đối diện với tôi:
“Cuối cùng cũng chịu dừng lại, chịu nhìn tôi, nghe tôi nói chuyện rồi à?”
Tôi không đáp, chỉ bước nhanh tới, vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
“Bốp!”
Mặt Tạ Nam Dự lệch sang một bên, khóe miệng bật m/á/u.
Hắn nhếch miệng, lưỡi chống vào hàm, lại bật cười khẽ:
“Lâu lắm rồi cậu không chạm vào tôi.”
“Đồ điên!” Tôi chửi: “Tại sao cứ phải nhằm vào Giang Sâm?”
Hắn đón lấy ánh mắt giận dữ của tôi:
“Không vì sao cả, chỉ vì tôi thấy hắn ngứa mắt.”
“Nhìn cậu đi cùng hắn, quan tâm hắn, còn coi như không thấy tôi, là tôi phát điên!”
“Tôi quan tâm ai thì liên quan quái gì đến cậu!” Tôi bực đến cực điểm.
“Tạ Nam Dự, tôi từng yêu cậu, nhưng cậu đem lòng tôi ném xuống đất giẫm đạp.
Giờ tôi thay lòng, không thích cậu nữa, không muốn quanh quẩn bên cậu nữa, cậu lại bám riết lấy tôi, còn giở đủ trò hèn hạ! Dọa dẫm tôi thì có gì thú vị hả?”
Thấy tôi tức giận, Tạ Nam Dự vội bước tới nắm tay tôi:
“Hứa Đường, tôi chỉ muốn bắt đầu lại với cậu thôi.
Tôi muốn cậu cho tôi một cơ hội. Nhưng cậu không thèm gặp mặt tôi, cũng chẳng buồn nói với tôi lấy một câu.
Cậu có biết tôi khó chịu đến mức nào không? Trước đây, không cần tôi mở miệng, chỉ một ánh mắt, cậu đã đau lòng vì tôi rồi.”
Tôi hất mạnh tay hắn:
“Muộn rồi. Tạ Nam Dự, tôi yêu Giang Sâm rồi.”
Bàn tay Tạ Nam Dự rơi vào khoảng không, dần buông thõng xuống, siết chặt thành nắm đấm.
Trong mắt hắn lóe lên tia ghen ghét độc địa.
“Tôi nghe Lâm Hạ Hạ nói, Giang Sâm có bệnh tâm lý.
Thường ngày giả vờ bình thường, nhưng thực chất là một kẻ điên tinh thần bất ổn.
Cậu nói xem, nếu hắn biết được bí mật của chúng ta, hắn có phát điên không? Ngày mai hắn còn thi nổi không?”
Tôi nhíu mày.
“Hứa Đường, làm giao dịch đi. Bí mật này tôi chôn trong lòng, trước khi kỳ thi kết thúc, tôi tuyệt đối không làm phiền hắn. Còn cậu, trở lại bên tôi.”
Tôi im lặng.
Đúng lúc đó, Giang Sâm xuất hiện.
Tạ Nam Dự cười lạnh:
“Là tôi hẹn cậu ta tới. Thời khắc quan trọng thế này, phải có người chứng kiến chứ. Hứa Đường, quyền lựa chọn nằm trong tay cậu. Nói hay không nói, đều ở cậu.”
Lá bài duy nhất có thể nắm lấy tôi, cuối cùng hắn cũng tung ra vào ngay trước kỳ thi đại học.
“Đồ c/ặ/n b/ã!” Tôi mắng.
“Hứa Đường, ngay cả mắng người cậu cũng đẹp mắt.”
Ánh mắt Tạ Nam Dự say mê, rồi nhắc khẽ:
“Hắn đang đi về phía này rồi, thời gian cậu không còn nhiều đâu.”
Người đối diện càng lúc càng gần.
Tạ Nam Dự sốt ruột gõ gõ đồng hồ, cố ý nghiêng đầu gọi:
“Giang Sâm, Hứa Đường có chuyện muốn nói với cậu.”
Ánh mắt Giang Sâm rơi xuống người tôi.
Tôi hít sâu một hơi.
Không tránh được nữa rồi.
“Giang Sâm…” tôi mở miệng.
Khóe môi Tạ Nam Dự hơi nhếch lên.
Vòng vo một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về tay hắn.
Mọi thứ lại quay về vạch xuất phát.
Chẳng có gì thay đổi.
“Giang Sâm…”
Ánh mắt Tạ Nam Dự tràn đầy mong đợi.
“Cậu có thể…”
Trong lòng hắn gào thét: Nói đi, mau nói đi!
“Làm bạn trai tôi không?”
Nụ cười của Tạ Nam Dự đông cứng trên mặt.
Thoáng chốc hắn còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
“Hứa Đường, cậu nói gì cơ?”
Tôi nhìn thẳng Giang Sâm, nghiêm túc:
“Cậu đồng ý không?”
“Không đúng, không đúng! Không phải diễn biến này!”
Tạ Nam Dự chặn giữa hai chúng tôi:
“Ngày mai là thi đại học rồi!”
Hắn nhắc nhở:
“Hứa Đường, cậu nghĩ kỹ lại đi rồi hãy nói!”
Tôi thản nhiên:
“Thi đại học thì sao?”
Tạ Nam Dự kinh hãi:
“Cậu không để tâm?
Không thể nào! Cậu bảo vệ Giang Sâm như gà mẹ giữ con, ngăn tôi và Từ Duệ lại gần, chẳng phải sợ hắn gặp chuyện trong kỳ thi sao? Cậu lại đang diễn trò gì?”
Tôi bước đến trước mặt Giang Sâm, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:
“Đại ca, cậu không biết có một từ gọi là được đặc cách sao?”
Tạ Nam Dự sững sờ.
Tôi lắc đầu:
“Khó trách vật lý thi được có 3 điểm, cho dù chữa khỏi rồi thì cũng chỉ biết chảy nước miếng thôi.”
Tạ Nam Dự bị chọc đến đỏ cả mắt.
Hắn dứt khoát mặc kệ tất cả, gào lên:
“Giang Sâm, cậu có biết vì sao Hứa Đường lại làm bạn cùng bàn với cậu không? Là do tôi sai khiến!”
“Cậu có biết cô ấy thích tôi đến mức nào không?
Chỉ cần tôi nói một câu ‘ghét cậu’, bảo cô ấy đi quyến rũ cậu, cô ấy liền ngoan ngoãn làm theo.
Những gì cô ấy đối tốt với cậu đều là diễn kịch! Thằng ngu, cậu chỉ là một quân cờ trong trò chơi của chúng tôi thôi!”
Hắn rút điện thoại, chìa ra đoạn chụp màn hình năm xưa:
“Cậu nhìn đi, chứng cứ còn trong tay tôi đây này!”
So với sự kích động và mỉa mai của Tạ Nam Dự, vẻ mặt Giang Sâm lại vô cùng bình thản.
Cậu chẳng thèm liếc điện thoại một cái, chỉ thản nhiên nói:
“Tôi biết rồi. Nhưng thì sao chứ?”
Tạ Nam Dự trừng mắt:
“Cậu không để tâm à?”
Giang Sâm:
“Hứa Đường đáng yêu như thế, trong lớp nam sinh nào chẳng muốn ngồi cạnh cô ấy? Nhưng cô ấy lại chọn tôi. Điều đó chứng minh, trong lòng cô ấy, tôi khác biệt.”
Tạ Nam Dự nghiến răng:
“Không phải! Cậu không hiểu à? Tôi nói là cô ấy đang tính toán cậu đấy!”
Giang Sâm đáp gọn:
“Thế sao cô ấy không tính toán cậu? Chẳng lẽ vì không thích cậu sao?”
“ Cậu bị tình làm mù mắt rồi à?”
“Gặp được người như Hứa Đường, thử hỏi ai mà chẳng choáng váng?”
Giang Sâm mặt không cảm xúc, còn bổ sung thêm:
“Có người không ‘mù mắt vì tình’, kết quả là—vợ chạy mất.”
Sắc mặt Tạ Nam Dự co giật dữ dội:
“Đồ bệnh hoạn, đúng là hết thuốc chữa!”
Hắn bỏ đi.
Trước khi đi, ánh mắt còn dừng lại trên người tôi:
“Hứa Đường, tôi từng không chuyên nhất trong tình cảm, thích qua nhiều cô gái, cũng từng làm tổn thương cậu.
Cho nên lần này, tôi cho phép cậu lạc đường một lần. Đợi khi nào cậu chán Giang Sâm, hãy quay về tìm tôi. Tôi sẽ luôn chờ cậu.”
Tôi không trả lời.
Kỳ thi đại học nhanh chóng trôi qua.
Giang Sâm tuy đã được đặc cách vào Đại học Thanh Hoa, nhưng vẫn tham gia thi.
Kết quả, cậu trở thành thủ khoa khối Tự nhiên của cả tỉnh.
Còn tôi, dù đã nỗ lực hết mình, nhưng khoảng cách kiến thức trước kia quá lớn, cuối cùng cũng chỉ đủ điểm đậu một trường hạng hai bình thường.
Tạ Nam Dự biết tin, mượn điện thoại người khác gọi cho tôi:
“Hứa Đường, yêu xa là thử thách lớn nhất. Cậu và Giang Sâm vốn là hai thế giới khác nhau. Kết quả của cậu không cao, chi bằng đi du học cùng tôi đi.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã bị Giang Sâm giật lấy.
Giọng cậu bình thản mà sắc bén:
“Không cần cậu bận tâm. Thanh Hoa và Bắc Đại tranh nhau mời tôi nhập học.
Điều kiện duy nhất của tôi là phải mang theo bạn gái. Họ đều đồng ý rồi.”
Đầu dây bên kia rơi vào khoảng lặng kéo dài, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi:
“Học giỏi thì giỏi lắm sao?”
Giang Sâm nhàn nhạt đáp:
“Không biết. Nhưng tìm bạn gái thì dễ thật đấy.”
“Rầm!” Đối phương ném mạnh điện thoại.
Cuối cùng, tôi không theo Giang Sâm vào Thanh Hoa, mà chọn học lại một năm, rồi thi đỗ vào chuyên ngành Báo chí của trường đại học mà mình yêu thích.
Tôi vốn không phải thiên tài, nên cũng chẳng cần chiếm chỗ thuộc về người khác.
Sáu năm sau.
Tân binh khoa học nổi tiếng ở thủ đô cùng nữ MC thời tiết xinh đẹp nhất kết hôn.
Trước cổng khách sạn, dưới tấm poster cưới.
Có một người đàn ông mang vết sẹo dài trên xương mày phải, lặng lẽ đứng đó, chụp chung với cô dâu trong ảnh cưới một tấm hình.
11
【Nhật ký sân khấu của Giang Sâm】
Hứa Đường nhuộm tóc hồng, váy đồng phục cắt ngắn.
Cổ chân cô ấy nhỏ nhắn, trắng trẻo, còn đeo sợi dây chuông đỏ.
Đám con trai trong lớp đều bàn tán, đến cả bọn nam sinh trường bên cạnh cũng chạy sang nhìn.
Thật sự…
Khó mà chịu đựng nổi!
Tóc nhuộm của cô ấy dễ gãy, cô ấy thích cầm sợi tóc gãy chọc vào mũi người khác rồi cười ha hả.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ trêu chọc tôi.
Vì sao chứ, tôi trông nhàm chán lắm sao?
Tôi rất muốn có tóc của cô ấy, nếu trực tiếp nhổ thì liệu có làm cô ấy đau không?
Hứa Đường thi được hạng bét, bị mắng đến khóc.
Tôi đứng nhất khối, vở ghi chép của tôi bị chuyền tay khắp lớp.
Đến chỗ cô ấy, cô ấy lại vẽ một con rùa to tướng lên đó.
Tôi thích nghe tiếng chuông ở cổ chân cô ấy, tôi muốn nó cứ ngân mãi.
Ngân vang dưới thân tôi, không ngừng vang lên.
Con rùa to, thật đáng yêu.
Hết.