Ai Bảo Học Bá Không Biết Yêu? - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Tôi là nữ chính trong một bộ truyện thanh xuân vết thương, kiểu nữ sinh ng/ự/c lớn, h/ú..t th/u/ố/c, trốn học rồi còn đi p/h/á th/a/i.
 
Vài ngày trước, tôi vừa mới hôn Tạ Nam Dự, vậy mà ngay sau đó anh ta lại bảo tôi đi quyến rũ cậu lớp trưởng lạnh lùng, cao cao tại thượng trong lớp bọn họ — Giang Sâm.
 
Chỉ vì Giang Sâm mới là người trong lòng cô gái mà Tạ Nam Dự thầm thích.
 
Kiếp trước, tôi đã hại Giang Sâm lỡ mất kỳ thi đại học, tương lai hoàn toàn bị hủy hoại.
 
Kiếp này, tôi nhuộm lại mái tóc đen, thay váy dài, ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu ấy.
 
“Lớp trưởng, cậu dẫn tôi cùng thi vào Thanh Hoa nhé!”
 
Về sau, tôi và Giang Sâm thường xuyên đi đâu cũng có nhau.
 
Tạ Nam Dự ghen đến phát điên, gào lên: “Hứa Đường, bảo cô diễn kịch thôi, mà cô diễn thật luôn hả?”
 
Giang Sâm ôm lấy eo tôi, cười lạnh: “Hắn chính là cái tên thi toán được 3 điểm đó hả? Đường Đường, tránh xa hắn ra, đừng để nhiễm ngốc khí.”
 
1
 
Khi nhận ra mình chỉ là nữ phụ trong truyện thanh xuân vết thương — một “hoa khôi sa ngã” h/ú/t th/u/ố/c, trốn học rồi p/h/á th/a/i, tôi đang bị Tạ Nam Dự đè lên vách ngăn nhà vệ sinh nam mà hôn.
 
Nụ hôn của anh ta vừa vội vã vừa thô bạo, bàn tay luồn vào cổ áo tôi, còn xé toạc hai chiếc cúc trên n/g/ự/c đồng phục.
 
Chỉ vì hôm nay, Lâm Hạ Hạ đã từ chối lời tỏ tình của anh ta.
 
Cô ấy thổ lộ thật lòng rằng người mình thích thật ra chính là lớp trưởng của bọn họ — Giang Sâm.
 
Tạ Nam Dự ngông nghênh, phong trần, gái đẹp trong Nhất Trung gần như anh ta đều qua lại, vậy mà lần đầu tiên lại thua trong tay một “bé thỏ trắng” nhút nhát, đơn thuần.
 
Trong lòng anh ta chất chứa một ngọn lửa chẳng biết xả vào đâu.
 
Tan học xong, liền kéo tôi vào nhà vệ sinh nam, nóng nảy hôn tới tấp.
 
Kiếp trước, chính tại nơi chật chội, dơ bẩn này, tôi đã trao đi lần đầu tiên.
 
Sau đó vì ngoài ý muốn mà mang thai, khi đi p/h/á ở một phòng khám nhỏ thì bă/n/g h/u/y/ết, m/ấ/t m/ạ/ng.
 
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nâng gối, giáng thẳng vào giữa hai chân anh ta.
 
Đang lúc d/ụ/c niệm tràn đầy, nam sinh đau đến kêu la: “Hứa Đường, cô làm gì vậy?”
 
Tôi trừng mắt: “Bẩn quá!”
 
Tạ Nam Dự miễn cưỡng liếc quanh, mất kiên nhẫn nói: “Phiền phức, lần sau đổi chỗ được chưa?”
 
“Tạ Nam Dự, ý tôi là — cậu bẩn thỉu lắm!”
 
Tôi ghét bỏ dùng mu bàn tay chùi mạnh đôi môi vừa bị anh ta hôn.
 
Sau đó đá tung cửa buồng vệ sinh, sải bước rời đi, chẳng muốn ở cạnh anh ta thêm một giây.
 
Tạ Nam Dự mở to mắt, vẻ khó tin: “Hứa Đường, cô giả vờ cái gì thế?
 
Vừa nãy bảo tôi hôn rất thoải mái chẳng phải là cô sao? Thế nào, bảo cô đi quyến rũ Giang Sâm, giờ lại diễn nhập tâm quá hả?”
 
“Đồ thần kinh!” Tôi vội quay về lớp súc miệng, chẳng buồn dây dưa.
 
Khi ấy vừa đúng giờ tự học tối.
 
Thấy tôi vào lớp, các bạn đều liên tục nhìn sang.
 
Tôi có chút không tự nhiên, ngồi xuống chỗ ngồi, thấy ghế bên cạnh còn trống liền quay xuống hỏi Tề Uy Long phía sau: “Giang Sâm đâu?”
 
“Bị giám thị gọi đi rồi chứ sao.”
 
“Gọi làm gì?”
 
Tề Uy Long tròn mắt: “Cậu mất trí rồi à? Kết quả kỳ thi tháng mới ra, Giang Sâm lần này tụt hơn bốn trăm hạng, tất nhiên bị gọi đi mắng chứ sao!”
 
“Cái gì?”
 
Ký ức kiếp trước lập tức ùa về.
 
Hôm thi tháng đó, tôi vì hạ đường huyết mà ngất, được thầy giáo đưa vào phòng y tế.
 
Lờ mờ tỉnh lại, liền thấy Giang Sâm ngồi ngay ngắn bên cạnh.
 
“Sao cậu lại ở đây? Giờ này chẳng phải đang thi sao?”
 
“Tôi nộp giấy trắng rồi.”
 
Giọng Giang Sâm không chút gợn sóng, như đang thuật lại một chuyện chẳng đáng quan tâm.
 
Cậu cúi người giúp tôi đắp lại chăn, còn hỏi: “Có chỗ nào khó chịu nữa không?”
 
“Chóng mặt!” Tôi cố ý làm khó cậu, “Giang Sâm, tôi muốn ăn kẹo, kẹo lê hoa quế, của tiệm ở phía Bắc thành ấy.”
 
“Được.”
 
Cậu chẳng do dự, đứng dậy đi mua.
 
Sau đó, kết quả thi tháng được công bố, cậu vì môn tổng hợp khoa học bị 0 điểm mà lần đầu tiên rớt khỏi ngôi đầu khối, tụt xuống ngoài bốn trăm hạng.
 
Lại còn vì trèo tường ra ngoài phạm quy, bị kỷ luật nghiêm khắc.
 
Khi ấy tôi độc ác nghĩ.
 
Thật tốt.
 
Một thiên tài đại học bá rơi xuống bùn nhơ.
 
Ngay cả những giáo viên luôn yêu thích cậu cũng bắt đầu chán ghét.
 
Tạ Nam Dự nhất định sẽ vui mừng lắm.
 
Nhưng hiện tại…
 
“Thầy, xin lỗi, tất cả là lỗi của em!”
 
Tôi thở hổn hển lao vào phòng làm việc, cúi đầu thật sâu trước giám thị.
 
“Là em không cho Giang Sâm đi thi, cũng là em bảo cậu ấy trèo tường ra ngoài mua đồ cho em.
 
Cậu ấy vốn là học sinh gương mẫu, chỉ vì em uy hiếp, nói nếu cậu ấy không nghe, em sẽ gọi đám lưu manh ngoài trường đến dằn mặt.”
 
“Xin lỗi thầy, có hình phạt gì thì cứ ghi vào tên em. Cậu ấy còn phải thi Thanh Hoa, hồ sơ tuyệt đối không thể có vết nhơ!”
 
Vốn dĩ tôi đã mang tiếng là học sinh hư hỏng trong trường, chuyện xấu nào gán lên người tôi cũng chẳng lạ.
 
Giám thị không nghi ngờ, bảo Giang Sâm quay lại lớp, rồi mắng tôi một trận thậm tệ.
 
Ông nói Giang Sâm là thiên tài trăm năm mới gặp của trường, là vinh quang và hy vọng, tương lai vô hạn.
 
Còn tôi chỉ là hạng rác rưởi, phải tránh xa cậu ấy.
 
Đừng làm hòn đá ngáng chân trên con đường sáng lạn của cậu ấy.
 
Tôi thành khẩn gật đầu đồng ý.
 
Bởi vì cái hậu quả của việc không làm vậy, kiếp trước tôi đã nếm đủ.
 
Ra khỏi văn phòng.
 
Giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng: “Tại sao lại vì tôi mà nói dối?”
 
Tôi quay đầu lại.
 
Thì ra cậu ấy vẫn chưa đi, vẫn luôn đứng chờ ở đây.
 
Gió hè thổi tung mái tóc rối nơi trán.
 
Ánh mắt quen thuộc ấy, sâu như mặt hồ đêm thu, lại lấp lánh ánh sao chẳng hợp chút nào.
 
Tôi thoáng như nhớ về kiếp trước.
 
Tôi và Tạ Nam Dự lỡ dở mà có thai, chuyện còn bị nhà trường và cha mẹ phát hiện.
 
Khi ấy chúng tôi vừa tròn mười chín, bối rối không biết phải làm sao.
 
Thầy chủ nhiệm cùng cha mẹ ép hỏi cha đứa bé là ai.
 
Tôi liền nói dối rằng đó là Giang Sâm.
 
Tạ Nam Dự ghét Giang Sâm, tôi cũng ghét theo.
 
Để cậu ta gánh thay một lần, chắc không sao đâu.
 
Tôi đã tự an ủi mình như thế.
 
Dĩ nhiên, thầy chủ nhiệm không tin, ông tin tưởng nhân cách của Giang Sâm, còn quả quyết rằng tôi đang nói dối.
 
Dù sao tôi cũng có đủ thứ tiền án, tiếng xấu đầy mình, là học sinh hư hỏng thật sự.
 
Thế nhưng khi ông kéo Giang Sâm tới đối chất.
 
Giang Sâm chỉ lặng lẽ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Hứa Đường không nói dối, đó là của tôi.”
 
Tôi sợ đến mức tránh đi ánh mắt cậu ấy, mà điều chờ đợi Giang Sâm lại là tiếng mắng chửi và những cú đánh dồn dập từ cha mẹ tôi.
 
Thầy chủ nhiệm mặt mày tái mét, tức giận bỏ đi.
 
Giang Sâm nhận hai lần kỷ luật, suất tuyển thẳng đáng lẽ dành cho cậu ấy cũng bị trao cho người đứng thứ hai.
 
Đến ngày thi đại học, đúng lúc tôi c/h/ế/t trên bàn phẫu thuật.
 
Cậu ấy lại giống như kỳ thi tháng hôm đó, nộp giấy trắng.
 
……
 
“Xin lỗi nhé, Giang Sâm, thật sự xin lỗi.”
 
Cảm xúc dâng lên nghẹn chặn nơi mũi, tôi chân thành thốt lời xin lỗi.
 
Giang Sâm khẽ nhíu mày đi đến: “Giám thị nói gì với cậu?”
 
Tôi gắng nuốt nước mắt, đáp: “Ông ấy bảo tôi tránh xa cậu, đừng quấn lấy cậu nữa.”
 
“Cậu đồng ý rồi?”
 
Tôi gật đầu.
 
Chính tay tôi từng kéo Giang Sâm xuống địa ngục.
 
Hại cậu ấy mang tiếng xấu, lỡ mất kỳ thi, tương lai tan nát.
 
Nhưng bây giờ, mọi thứ vẫn còn kịp.
 
Chỉ cần tôi vạch rõ ranh giới, tránh xa cậu ấy, không làm hại cậu ấy nữa.
 
Là còn kịp.
 
Ánh mắt Giang Sâm tối hẳn đi, ngón tay buông ra rồi lại siết lại.
 
“Hứa Đường, loại người như cậu từ bao giờ lại biết nghe lời thầy giáo vậy?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo