Tổng Tài Đều Là Bệnh Xà Tinh - Chương 12: Con à, đó là ba con đấy

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 Chương 12: Con à, đó là ba con đấy

“Con mèo này… thật sự là anh muốn nuôi à?” Tiễn người ra đến cổng, Ôn Hiểu Ninh có chút không yên tâm: “Anh sẽ không mang tụi nó về rồi hầm lên ăn chứ?”

Cho dù cậu dám hầm thì tôi cũng không dám ăn đâu! Trang Tần nhếch môi, ôm một cái thùng giấy lớn, động tác có chút cứng nhắc: “Sao lại thế được, tôi nói rồi mà, tôi rất thích mèo mà.”

Ôn Hiểu Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn Trang Tần: “Thật không đó?”

“Thật mà!” Trang Tần tỏ ra ngầu lòi nói xong, liền đặt cái thùng lên ghế sau xe.

Hỏi nữa đi, cậu mà hỏi thật hay không nữa, tôi trả mèo lại cho cậu liền!!

Hỏi đi mà!!

“Ờ…” Ôn Hiểu Ninh xách một túi cát vệ sinh cho mèo và nửa túi hạt mèo bị đổ ra ngoài, quay đầu nhìn lại, phát hiện chị đang nhìn mình chằm chằm, đành phải tiếc rẻ bỏ hết đống đồ vào xe: “Vậy anh nhớ nuôi cho tốt nha, sau này phải chụp hình gửi cho mẹ tôi coi, chứ mẹ tôi không yên tâm.”

Cái đám này mà ở nhà tôi thì tôi cũng không yên tâm đâu!!

Trong lòng Trang Tần chửi thầm, cảm thấy thôi bỏ đi, định bụng sẽ nói là bận quá không nuôi được, sau này đền bù gì đó cho bác gái cũng được. Vừa định mở miệng, thì thấy bác Ôn xách một cái đệm bông chạy ra…

“Tiểu Trang à, ê, đây là cái đệm bông bác tự may đó, để cho mèo nằm ngủ, khỏi làm bẩn giường nhà cháu.” Bà Ôn cười tươi đưa cái đệm cho Trang Tần.

“Mẹ, người ta đâu có thiếu đệm đâu mà!” Ôn Hiểu Ninh đau lòng muốn chết, cái quái gì đây chẳng phải là cái đệm mới mình dùng để lót lưng sao??

“Ê, cái đệm đó có mùi của con, như vậy mèo sẽ không sợ!” Bà Ôn liếc con trai một cái, lại cười tít mắt nhìn Trang Tần: “Tiểu Trang à, sau này hai đứa nhỏ này phải nhờ cháu chăm nom nhiều rồi.”

Cái giọng điệu như thể giao con gửi cháu này khó từ chối quá đi mất!!

Trang Tần nhe răng cười: “Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc chúng đàng hoàng.” Đồ quỷ!! Ông đây sắp bị tụi nó dọa chết rồi!! Chỉ nghĩ đến nửa đêm mở mắt ra thấy một đôi mắt mèo bên mép giường thôi là tim muốn nhảy ra ngoài luôn rồi!

Tiễn Trang Tần lái xe đi rồi, bà Ôn vui vẻ nói với con gái: “Thằng bé này trông cũng được đấy, con có một người sếp tốt như vậy, mẹ yên tâm rồi.”

Là mẹ chưa thấy ảnh đánh nhau thôi đó! Hai chị em nhà họ Ôn cùng lật mắt trắng, rồi nhanh chóng đổi đề tài.

Lúc này trong lòng Trang Tần cũng đang tức nghẹn đây. Cái quái gì thế này? Tự nhiên ngứa tay ngứa mồm làm chi không biết. Chỉ là sợ mèo thôi mà, có người sợ rắn, có người sợ gián, có người sợ chó, sao mình không được sợ mèo chứ?

Anh nghe thấy tiếng hai con mèo con cào loạt soạt trong thùng giấy ở phía sau xe, gan cũng run theo. Chỉ sợ tụi nó cào rách thùng rồi nhảy ra, móc cho một phát liệt nửa người thì toi đời…

Nghĩ thôi đã thấy kinh hồn khiếp vía rồi!

Con mèo này tuyệt đối không thể để trong nhà mình được, không thì có chết cũng chẳng ai biết tại sao mà chết! Nghĩ đến mấy bản tin xã hội với tiêu đề kiểu như "Một người đàn ông chết trong nhà, thi thể thê thảm, toàn thân bị mèo cào đến nát bét" là thấy lạnh cả sống lưng!

Nghĩ tới nghĩ lui, Trang Tần cảm thấy mình cũng khá lâu rồi chưa về thăm nhà, chi bằng hôm nay ghé về thăm ông già một chuyến. Vốn dĩ cũng đã định về hôm nay, giờ lại càng có lý do chính đáng.

Trang lão gia ở khu biệt thự nhỏ trong vành đai năm, kiểu kiến trúc châu Âu. Khu này toàn người giàu ở, nên vừa an ninh tốt vừa yên tĩnh, môi trường cũng cực tốt.

Đến nơi, Trang Tần cảm thấy chân mình muốn nhũn ra. Mấy con mèo con ở ghế sau xe chắc là cào mệt rồi, kêu cũng mệt rồi, bắt đầu ngủ. Xe vừa dừng lại, anh còn nghe được tiếng ngáy khò khò vang lên từng hồi.

Tụi bây ngủ ngon thật đấy! Trang Tần mặt đen như đít nồi, đậu xe xong thì gọi tài xế của ông già ra phụ khiêng đồ.

“Trang thiếu, trong thùng này là gì thế ạ?” Cậu tài xế nhìn cái thùng giấy cũ dùng để đựng táo, cảm thấy kỳ quái thiếu gia nhà mình không lẽ lặn lội cả quãng đường chỉ để đem theo một thùng táo?

Trang Tần một tay xách cát mèo, một tay xách bao thức ăn mèo, cười lạnh: “Yêu quái.”

Tài xế cạn lời. Yêu quái gì mà nhét vừa thùng giấy mang về được chứ?

Trang Tần vừa về tới nơi thì đúng giờ ăn cơm. Trang lão gia đang ngồi cùng dì giúp việc chuẩn bị ăn, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn, ô kìa trông quen mắt đấy.

“Thật hiếm khi thấy anh về.” Ông cụ bắt đầu cà khịa “Lần trước gặp anh còn nhỏ xíu, giờ đã cao gần bằng khung cửa rồi hả?”

Trang Tần lén đảo mắt, miệng không chịu thua: “Chứ sao nữa, nếu không phải có cùng huyết thống, con còn tưởng ông già này là ai cơ đấy.”

“Đồ khốn kiếp nhà anh!” Trang lão gia tức điên, tiện tay chộp cái muỗng ném tới: “Anh còn về làm gì? Suốt ngày ăn chơi lêu lổng, có học hành được cái gì tốt không?”

“Con mà không học tốt thì cái đống bên Mỹ tự ba đi xử lý à?” Trang Tần đặt đống đồ đang cầm xuống bên tường, thay dép, đổi áo, đi về phía bàn ăn: “Dì ơi, con cũng chưa ăn gì, còn đồ ăn không ạ?”

“Còn chứ, còn chứ!” Cho dù không có thì cũng phải lo cho có, dì giúp việc cười tươi rói: “Đan Đan còn xách theo đồ gì vậy? Là đồ ăn hả? Nếu là đồ ăn thì dì nấu cho con nha?” Vừa nói vừa đứng dậy định đỡ cái thùng mà tài xế vừa mang vào.

“Hầm lên đi, làm món long hổ đấu, bồi bổ cho ông già một chút.” Trang Tần rửa tay xong quay lại, cầm đũa gắp một miếng trứng lớn nhét vào miệng: “Còn nhỏ lắm đó.”

Dì giúp việc vừa bối rối vừa tò mò mở nắp thùng ra, vừa mở vừa che miệng kêu khẽ: “Á, là mèo con!”

“Cái gì cơ?” Trang lão gia cũng sửng sốt, trừng mắt nhìn con trai: “Mèo? Con không phải sợ mèo lắm sao? Sao lại mang mèo về?”

Trang Tần vừa lơ đãng ăn cơm, mắt thì dán chặt vào mấy con mèo con đang được dì giúp việc bế trên tay trêu đùa, trong bụng thì chỉ sợ tụi nó chạy lại gần mình: “Con sợ gì chứ? Con sợ hồi nào? Ba không phải suốt ngày bảo muốn có cháu à? Con thấy ba sống cô đơn tội nghiệp quá nên mang về cho ba hai đứa cháu nuôi này nè. Chăm sóc cho tốt vô, sau này để tụi nó kế thừa sản nghiệp.”

Trang lão gia bị thằng con trời đánh chọc tức đến mức không biết nên mắng sao nữa, cuối cùng bật cười: “Ô hô, mau đem cháu nội của ta lại đây coi nào! Chà chà, nhìn mặt mũi thế kia, giống mẹ nhỉ? Không ngờ con trai ta siêu thế, đến mèo cũng làm có bầu được. Ủa không đúng, con trai ta sợ mèo mà, chắc là con mèo cái làm con trai ta có bầu rồi hả?”

Vừa nói vừa nhận lấy một con mèo con từ tay dì giúp việc, bế vào lòng đùa giỡn: “Gọi ông nội đi con.”

Mèo con: “Meo meo.”

“Ngoan quá!” Trang lão gia cười tít mắt, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.

Trang Tần suýt nữa bị cơm nghẹn chết, trợn mắt lườm ông già nhà mình. Nói con ruột mình kiểu đó được à? Còn muốn nói chuyện đàng hoàng nữa không?

“Đó là ba con đấy.” Trang lão gia giơ cái chân mèo nhỏ xíu lên, chỉ về phía con trai mình, nghiêm túc dạy bảo mèo con: “Gọi ba đi.”

Mèo con: “Meo meo~~”

“Chậc, đúng là cháu ruột.” Ông cụ càng chơi càng vui, cười hô hô như thể vừa nhặt được báu vật.

Trang Tần mặt tối sầm như đêm ba mươi.

Anh lập tức ném hai con mèo con cho ông già, rồi như bị đuổi đánh mà bỏ chạy khỏi phòng. Vị tổng giám đốc bình thường lạnh lùng, ngầu lòi, khí chất bức người này thật sự không thể chịu nổi hai con mèo con cứ thấy ai là sà vào cọ cọ, phải canh chừng suốt, cứ sợ không để ý một cái là bị cào cho một phát!

Hôm sau, Dương Nhuận nhìn thấy hai quầng thâm đen sì dưới mắt Trang Tần tràn cả ra đến tận hai bên má, không khỏi thắc mắc. Anh là người rõ nhất thói quen sinh hoạt của vị đại thiếu gia này: thích chơi thì có, nhưng chưa bao giờ thức khuya, nhất định phải ngủ đủ bảy tiếng mỗi ngày, mà giấc ngủ thì chất lượng cực cao, không có chuyện mất ngủ linh tinh gì cả.

Vậy thì mấy cái quầng thâm gấu trúc này từ đâu ra??

Trang tổng ngồi trên ghế giám đốc, cả người tỏa ra khí thế “tâm trạng bố rất tệ, ai tới gần bố đấm”, y như núi lửa sắp phun trào.

Chỉ là, Dương Nhuận đã quá quen với cái bộ dạng hung dữ này rồi, nên hoàn toàn không hề sợ hãi.

“Trang tổng, tối hôm qua ngài… bận gì vậy ạ?”

Bận gặp ác mộng ấy, mơ thấy mình bị mèo chôn sống, cậu tin không? Trang Tần vò đầu bứt tóc, tâm trạng cực kỳ khó chịu: “Tôi có thể bận gì chứ?”

Ngài thì đúng là không thể bận chuyện gì tốt được… Dương Nhuận nghe vậy càng thêm tò mò: “Nhìn trạng thái hôm nay của ngài không được tốt lắm… Hay là khỏi cần đi công trường nữa?”

“Tại sao không đi? Phải đi!” Trang Tần gằn giọng, rõ ràng rất bực bội, không kiên nhẫn nổi nữa.

Hơn nữa, trong lòng anh luôn có cảm giác mình quên một chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng nghĩ nát óc vẫn không nhớ nổi là chuyện gì.

Mùa hè, công trường chỉ làm việc được vào sáng sớm và chiều muộn, trưa nắng như thiêu như đốt, đủ để làm tróc cả da đầu, công nhân đều nghỉ ngơi vào giờ đó.

Trang tổng hầm hầm đầu đội một cục tức đến công trường, vừa hay gặp đúng lúc công nhân tan ca. Mấy ông quản lý thấy ông chủ đến thì lập tức chạy ra tiếp đón. Anh đi quanh kiểm tra các hạng mục công trình, bị nắng rọi đến mức da đầu bóng loáng mồ hôi, rồi trút giận mắng cho mấy quản lý một trận te tua.

Đến lúc quay lại xe, vừa đi vừa xốc lại tinh thần, đột nhiên anh khựng lại.

“Mẹ nó!” Anh mím môi, mặt không cảm xúc, chửi một câu thô.

Dương Nhuận đang lái xe phía trước, ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu: “Sao thế? Công trình có vấn đề à?”

Trang Tần nghiêm túc nhìn anh ta: “Tôi quên xin số điện thoại rồi.”

Dương Nhuận cau mày: “Số mấy ông quản lý thì tôi có hết mà.”

“Không phải số của quản lý công trình” Trang Tần sờ cằm, đột nhiên bật cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Là mẹ của con tôi.”

Trời đất, cái cách diễn đạt này chuẩn không cần chỉnh, con báo nhỏ chính là mẹ của mấy con mèo con!

“Con… mẹ nó?” Dương Nhuận cau mày đến mức sắp thắt lại thành nút, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ồ… Trang tổng tính ổn định rồi à? Khi nào lại có tiểu thiếu gia vậy? Giấu kỹ thật đấy.”

“Hôm qua mới biết đó.” Trang Tần cười ha hả, vui như trúng số: “Một cặp lận!”

Dương Nhuận cảm thấy tim mình nhói một cái, nắm chặt vô lăng: “Song sinh luôn? Chúc mừng Trang tổng. Không biết bao giờ thì mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”

“Đợi tôi cưa đổ người ta cái đã, nhất định mời!” Trang Tần móc điện thoại ra nhắn tin cho Trình Gia Mẫn: “Đại Cam, giúp tôi điều tra số điện thoại của em trai cô quản lý Ôn kia đi.”

Lúc đó Trình Gia Mẫn đang cùng người tình mới chơi trò “anh đút em – em đút anh”, vừa nghe tiếng tin nhắn, rút máy ra xem xong suýt nữa thì phun cơm, lập tức gọi điện thoại lại: “Đệt, cậu chơi thật à? Thằng nhà quê đó ngoài cái thân hình ra thì có cái gì đáng để cậu dính vào chứ?”

“Hiểu cái rắm!” Trang Tần chửi ngược lại: “Tôi nhờ cậu giúp thì giúp đi, lắm lời làm gì? Cậu ấy có gì hay ho thì tôi mới để ý chứ! Mà nói cho cậu biết, cậu biết rồi, cậu lại không đi cướp người với tôi à?”

“Mẹ nó đừng có vu oan cho tôi! Bao năm nay tôi ‘cưa’ Dương Nhuận còn chưa xong đây này!” Trình Gia Mẫn bực bội. Nếu chỉ là chơi cho vui, với tính cách của Trang Tần thì chỉ cần quăng tiền ra, được thì làm một trận, không được thì thôi, chẳng bao giờ dính dáng. Thế mà giờ còn hỏi xin số điện thoại, rõ là có ý định theo đuổi đàng hoàng thật rồi?

“Vấn đề là” Trình thiếu gia nhíu mày: “Không thiếu người để theo đuổi, lại đi thích một đứa làm shipper, có mất giá không chứ?”

Vừa nói, hắn vừa sờ cằm suy nghĩ, rồi đá nhẹ một cú vào người tình đang nằm cạnh: “Đi, gọi Đại Hắc lại đây, bảo hắn điều tra xem cái gia đình nhà Ôn Hiểu Vân đó là thế nào. Đặc biệt là đứa em trai, phải điều tra thật kỹ!”



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 1 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo