Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8: Đợi cô

Ghi chú của Cầm Tiện về anh bạn học này chính là cả tên lẫn họ, bình thường cô và nam sinh tên Phương Viêm này cũng không có quan hệ thân thiết, nhưng thỉnh thoảng cũng có trò chuyện đôi lời.

Hôm nay cô về nước, Phương Viêm còn định đến sân bay đón cô nhưng bị cô từ chối.

Khi ấy cô cho rằng người nhà sẽ đến đón mình nên không cần làm phiền đến người khác, hơn nữa cô cũng muốn gặp riêng người nhà, không hy vọng có người ngoài ở đây.

Đến lúc này rồi mà đối phương vẫn không xóa bạn, còn đồng ý cung cấp một chút hỗ trợ cho cô, cô rất là cảm kích.

Cầm Tiện cũng hơi động tâm trước phần công việc này. Sau khi cô xuyên không vào sách đi đến thế giới này đã tái tạo lại tính cách, từ nhỏ cô đã phát triển rất nhiều sở thích, cầm kỳ thư họa ít nhiều gì cô cũng biết một chút, nhưng thích nhất vẫn là phương diện âm nhạc.

Nếu như có thể làm gia sư dạy kèm dương cầm tại nhà, thế đương nhiên là tốt vô cùng.

Khi cô đi học ở nước ngoài thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạy một số học đệ học muội, về mặt này cô cũng có kinh nghiệm.

Vấn đề nằm ở chỗ, có thể được trả lương bao nhiêu, với lại đứa nhỏ đầu gấu cỡ nào?

Cầm Tiện chưa bao giờ gặp phải đứa trẻ đầu gấu cá biệt, cô cũng đã đọc rất nhiều thông tin về đứa nhỏ đầu gấu, hơi lo mình không ứng phó được.

Dê Gầy: [Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút, tiền lương tính như thế nào? Đứa nhỏ gấu cỡ nào?]

Phương Viêm: [Tiền lương tính theo ngày, cha mẹ của gia đình kia khá coi trọng việc giáo dục con cái, cho nên đã ra giá rất cao, có thể cho cậu mười ngàn một ngày. Giờ học là vào cuối tuần, nếu cuối cùng đứa nhỏ có tiết học khác thì sẽ thông báo sớm cho cậu.]

Phương Viêm: [Thật ra đứa nhỏ vẫn ngoan, cũng không có hổ báo lắm, chỉ cần cậu có thể khiến tụi nó thích cậu thì tụi nó sẽ không làm khó cậu nhiều. Cha mẹ của đứa nhỏ cũng đã từng nghe nhắc đến tên cậu, rất hài lòng về năng lực của cậu, cho nên chỉ cần cậu đồng ý, bên phía bọn họ không có vấn đề gì.]

Phương Viêm: [Tôi cảm thấy giá ra rất ok, hơn nữa thời gian làm việc cũng ngắn, cậu còn có thể đi tìm việc khác mà làm. Thế nào? Có phải cần suy nghĩ thêm một chút không?]

Cầm Tiện đúng là đã động tâm: [Được. Không cần suy nghĩ đâu, tôi nhận.]

Phương Viêm: [Ok, để tôi gửi địa chỉ cho cậu, sau khi cậu tới chỉ cần báo tên là họ sẽ biết. Tôi sẽ chuyển lời rằng cậu đã đồng ý với bên này.]

Dê Gầy: [Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cậu. Hôm nào mời cậu đi ăn cơm nhé.]

Phương Viêm: [Một lời đã định.]

Cô không ngờ chuyện công việc lại giải quyết xong một cách nhẹ nhàng như vậy. Cầm Tiện thở dài một hơi, cô còn đang nghĩ coi mình có thể làm được việc nào khác nữa không.

Những công việc mà Cầm Tiện cân nhắc đều là một ít nghề nghiệp tự do, bày sạp bán hàng cũng là một lựa chọn, làm chủ cũng coi như một con đường ra, quay video các kiểu, tự mình buôn bán một chút và vân vân… cô đều nghĩ tới hết.

Cô quyết định hay là chờ sau khi cha mẹ về rồi hỏi lại thử.

Cầm Hoài và Liễu Chi cùng lúc trở về, sau khi Cầm Hoài tan ca đã đến bên ngoài chờ vợ trước, mang điểm tâm ngọt mà vợ thích ăn cho bà, còn cho Cầm Tiện nửa con vịt quay.

Cầm Tiện dở khóc dở cười, cắt vịt quay rồi dọn lên bàn ăn chung, cả nhà cùng nhau ăn.

Cầm Tiện đang muốn kể chuyện mình lấy được hơn một triệu ở chỗ Diêm Ngọc cho cha biết:

“Chẳng phải hôm qua con về đã nói gặp lại bạn học cũ sao? Rất đúng lúc, bạn học đó rất coi trọng chữ tín, đã trả cho con tiền trước đây con cho anh ấy mượn, cả vốn lẫn lời đều đưa cho con.”

Cầm Hoài và Liễu Chi cũng không quá để ý, chỉ cho rằng con gái đang nói chuyện phiếm thường ngày với cha mẹ, cũng không đặt nặng quan tâm số tiền này là bao nhiêu, chỉ thở dài một hơi: “Đầu năm nay người vay tiền còn nhớ phải trả lại tiền cho con, ngược lại đúng là hiếm có.”

“Đúng là hiếm có thật.” Liễu Chi cũng gật đầu: “Nhân phẩm người này rất tốt nha.”

Cầm Tiện nghe cha mẹ còn chưa biết rõ tình huống đã khen ngợi Diêm Ngọc, tâm trạng cũng thật phức tạp. Nhưng cô lại không thể giải thích quá nhiều, cũng chỉ thể hùa theo lời cha mẹ khen tới: “Ừ, rất tốt. Con cũng không ngờ đi cho mượn tiền còn có thể đòi về được. Hơn nữa số tiền còn rất lớn.”

Cô nhắc tới số tiền rất lời, Liễu Chi phản ứng chậm mới hỏi một câu: “Rất lớn là bao nhiêu?”

“Dạ, hơn một triệu ấy.” Cầm Tiện bình tĩnh đáp.

Choang.

Cầm Hoài đang cầm muỗng canh, muỗng canh cũng rớt xuống khỏi tay.

“Con nói cái gì?” Liễu Chi lại bình tĩnh nhặt đũa lên: “Là mẹ nghe nhầm đúng không? Nghe hơn một trăm ngàn thành hơn một triệu?”

Cầm Hoài tự giác cầm muỗng của mình và đũa của vợ vào phòng bếp rửa lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cha có cho con nhiều tiền tiêu vặt như vậy sao! Sao con có thể đi cho mượn nhiều tiền như vậy? A Tiện, chẳng lẽ con luôn tích cóp tiền cha đưa cho con, tới tận bây giờ vẫn không xài?”

Cầm Hoài lo lắng con gái tiết kiệm quá mức khiến mình chịu ấm ức, cũng cảm giác con gái quá ngây thơ, lại có thể mang nhiều tiền như vậy đi cho mượn, may mà đối phương giữ uy tín chịu trả tiền.

“Sau này con không được ngốc nghếch hồ đồ như vậy nữa, dù người khác tìm con vay tiền thì con cũng không nên tùy tiện cho mượn.” Cầm Hoài nghĩ rồi lại không yên tâm, vung cái thìa lên hung dữ dặn dò.

Trong lòng Cầm Tiện có chút đuối lý, kỳ thật cha mẹ cô cũng biết chuyện của cô và Diêm Ngọc năm năm trước. Nhưng ai cũng không ngờ lúc này Diêm Ngọc lại đến trả tiền cho cô, giống như nói rằng ơn là ơn mà thù là thù, khoản nào tính cho ra khoản nấy.

“Vậy con định dùng số tiền kia làm gì?” Liễu Chi tiêu hóa xong cảm xúc kích động, lập tức quan tâm đến vấn đề này.

“Chẳng lẽ bà còn muốn bảo con gái lấy tiền này ra trả nợ sao?” Nét mặt Cầm Hoài nghiêm nghị, biểu tình cứng rắn.

“Tôi lại không có nói như vậy.” Liêu Chi trợn mắt nhìn chồng mình: “Ông nhạy cảm như vậy làm gì, nói chuyện bình thường một chút cũng không được sao?”

Cầm Tiện kịp thời chặn cuộc tranh chấp của cha mẹ: “Thật ra con cũng không muốn lấy ra trả nợ, bởi vì số tiền này mà mang đi trả nợ thì chỉ giống như hạt cát trong sa mạc. Kỳ thật con định đưa cho cha làm vốn, đi làm ăn đầu tư buôn bán một phen. Cho dù không thể khôi phục lại mức độ giống như trước đây, có lẽ cũng không thể phát tài lớn, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn bây giờ ba chạy đến công trường làm lao động bán sức kiếm sống mà đúng không? Tuổi cũng đã cao, làm lao động thật sự rất vất vả. Hơn nữa cho dù trước đây cha có rèn luyện, nhưng phần lớn thời gian đều là ngồi ở trong phòng làm việc, thể lực cũng không theo kịp.”

“Việc này…” Trong mắt Cầm Hoài có chút đấu tranh.

“Con gái có tấm lòng này, ông hãy nhận lấy đi thôi. Đây đều là vì nghĩ cho cả nhà, ông cũng đừng có ở đó giả vờ khách sáo nữa.” Tính cách Liễu Chi vô cùng thẳng thắn.

Cầm Tiện gật đầu: “Chuyện phá sản này, ai cũng không lường trước được, nếu như đổi lại là người khác cũng không thể làm tốt hơn, cho nên con hy vọng cha đừng nên đặt nặng nó quá.”

“Đúng rồi, có một bạn học đã giới thiệu cho con một công việc, là gia sư dạy kèm đàn dương cầm cho con của một nhà có tiền, tiền lương rất hậu hĩnh, một ngày mười ngàn. Con đã nhận rồi, mỗi tuần chỉ đi qua dạy một lần vào cuối tuần, con còn được tự do thu xếp thời gian còn lại. Cho nên con còn định xem thử, coi có kiếm được việc nào khác làm thêm không. Cha, nếu bên chỗ cha cần hỗ trợ, cứ gọi con là được.

Có quá nhiều lời an ủi Cầm Tiện cũng không biết phải nói thế nào, trong những lúc như thế này nói lời an ủi cũng không bằng hành động trực tiếp có hiệu quả hơn.

Cả Cầm Hoài và Liễu Chi đều bị giật mình bởi thái độ khéo léo và dứt khoát này của con gái.

Bọn họ còn đang lo lắng sau khi con gái trở về sẽ bị sa sút tinh thần một thời gian dài, hoặc là sẽ nổi cáu, không thể nào thích ứng được cuộc sống sinh hoạt nghèo rớt mồng tơi này.

Hai người lại không ngờ vậy mà cô lại trầm ổn như vậy, ngày đầu tiên trở về đã tìm được công việc.

“Người bạn học giới thiệu công việc đó cho con… có đáng tin không? Liệu con của gia đình giàu kia có ức hiếp người hay không? Đứa nhỏ bao lớn rồi?” Hai vợ chồng rất không yên tâm, Liễu Chi vẫn phải hỏi thêm mấy câu.

“Không thể bởi vì nhìn vào thấy nhiều tiền lại có vẻ như rất thoải mái mà bị lừa. Là nhà ai? Trước đây có kết thù với nhà chúng ta không?”

“Cũng may, chắc là không có kết thù với nhà chúng ta. Nhưng mà đứa nhỏ ấy có khả năng khó đối phó, có chút đầu gấu. Nhưng mấy thứ này kể ra vẫn ổn. Dù sao con cũng có thời gian thử việc, cuối tuần con sẽ đến đó hai ngày trước, nếu cảm thấy ứng phó không được thì vẫn có thể từ chối mà.” Mới vừa rồi trước khi cha mẹ trở về cô đã mặt dày hỏi thăm thêm bên chỗ Phương Viêm.

“Không cần phải lo cho con, con đâu có dễ mắc lừa như vậy. Nếu như phát hiện có chỗ không đúng, con chắc chắn còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai.” Về mặt chạy trốn này, Cầm Tiện vẫn rất có kinh nghiệm.

Sau khi Cầm Tiện ăn cơm tối với cha mẹ, thảo luận thu xếp xong một số công việc tiếp theo, cuối cùng trong lòng cô đã yên tâm hơn nhiều.

Cả ngày cô cứ bận rộn dàn xếp sinh hoạt bên này, đêm đến khi nằm ở trên giường rồi cô mới nhớ ra hôm nay cô không có chủ động đi tìm Diêm Ngọc, cũng không có nghĩ xem phải làm sao mới có thể khiến anh mỉm cười.

Hôm nay không phải là cuối tuần, em gái đang ở nội trú, trong phòng chỉ có một mình cô.

Cha mẹ đều đã nghỉ ngơi, căn nhà vô cùng yên tĩnh, hoàn cảnh thích hợp để suy nghĩ này nọ.

Cầm Tiện chìm vào hồi ức, cô rất nghiêm túc hồi tưởng lại năm đó cô đã dùng cách gì để chọc cười Diêm Ngọc.

Trước khi cô đi tìm Diêm Ngọc, cô đã biết gia đình Diêm Ngọc từ nhỏ đã rất khó khăn. Cha Diêm Ngọc vì tai nạn lao động mà mắc phải bệnh kín, không thể làm việc nặng, mẹ thì bị bệnh. Sau khi cha Diêm Ngọc tìm được công việc nhẹ lương cao, lại vì tai nạn ngoài ý muốn trên đường đi khám bệnh mà cả hai vợ chồng đều bỏ mình.

Bà nội Diêm Ngọc đã qua đời từ sớm, Diêm Ngọc chỉ có thể dựa vào ông nội đã cao tuổi. Lúc cô bí mật theo dõi Diêm Ngọc đã thấy có rất nhiều lần Diêm Ngọc định chủ động thôi học rồi lại được thầy cô khuyên quay lại.

Cô không mong Diêm Ngọc bỏ học, không muốn nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của anh, không muốn thấy anh giống như cái xác không hồn chỉ biết đi lại. Thế nên mặc dù cô nghe nói Diêm Ngọc hết sức thanh cao, từ trước đến nay anh luôn coi thường không muốn nhận sự giúp đỡ bố thí của người khác. Vậy mà cô vẫn chủ động đi tìm Diêm Ngọc, nói rất thích nụ cười của anh, hỏi có thể dùng tiền mua nụ cười của anh hay không.

Khi ấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bị từ chối, còn tưởng Diêm Ngọc sẽ nổi giận với mình, nhưng Diêm Ngọc lại chấp nhận.

Về sau cô cũng không có thường xuyên đi tìm Diêm Ngọc, cô cũng nhận ra ngay từ đầu Diêm Ngọc vẫn luôn có lòng phòng bị cô.

Cô chỉ dẫn Diêm Ngọc đi du sơn ngoạn thủy vào những dịp được nghỉ, thanh toán chi phí sinh hoạt cho Diêm Ngọc, cũng không có đặc biệt làm ra hành động gì chọc cười anh. Cô càng không thể nào ép anh cười được, có đôi khi cô cũng không hiểu vì sao anh lại đột nhiên bật cười.

Không lẽ bây giờ cô còn phải dẫn anh đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy? Cái này hoàn toàn không thực tế. Thứ nhất cô không phải tiểu phú bà, thứ hai Diêm Ngọc cũng đã không còn là tên nhóc nghèo khó chưa từng thấy qua sự đời ấy nữa.

Nếu cô áp dụng những cách trước đây vào hiện tại thì chắc chắn cũng không hiệu quả, dù sao bây giờ tình cảnh của cô và Diêm Ngọc cũng đã đảo ngược.

Cô cũng không mò ra được suy nghĩ của Diêm Ngọc, chỉ có thể dựa vào kịch bản mà mình biết đưa ra cái kết luận là anh muốn trả thù cô.

Có lẽ Diêm Ngọc chính là muốn bắt cô một mình buồn khổ suy đoán tâm tư của anh, dựa vào đó đạt được mục đích tra tấn cô nhỉ.

Mặc dù suy nghĩ đã loạn thành một đống ngổn ngang nhưng Cầm Tiện vẫn bỏ điện thoại di động xuống, cài báo thức rồi đặt ở đầu giường.

Cô không có ý định đi bày hàng bán vỉa hè, nhưng cha cô nói sẽ lấy một ít tiền của cô đi thuê một quầy hàng bày bán vỉa hè, thử một lần trước. Ngày mai cô định sẽ đi hỗ trợ.

Trước hết bên chỗ Diêm Ngọc cứ tạm thời gác lại đã. Dù sao anh ở bên đó chắc cũng không muốn bị cô liên tục làm phiền đâu nhỉ? Hơn nữa chắc anh cũng không để tâm đến chuyện này.

Mỗi ngày Diêm Ngọc đều đang chờ Cầm Tiện chủ động đến tìm anh.

Hôm đó anh giải quyết xong mớ công việc chất đống, trước khi anh đi ngủ còn xem điện thoại, nghĩ thầm, nếu như Cầm Tiện chủ động tìm anh, mặc kệ cô nói cái gì, anh đều sẽ nói với cô rằng, anh đã bị cô chọc cười rồi.

Nhưng ngày hôm sau anh thức dậy vẫn không nhận được tin nhắn mới của Cầm Tiện.

Ngày hôm sau nữa anh vẫn đang chờ, anh nghĩ, nếu như Cầm Tiện gửi tin nhắn cho anh thì anh sẽ nói với cô ấy rằng, anh đã bị cô ấy chọc cười đến hai lần.

Mấy ngày tiếp theo anh bắt đầu bất mãn chờ đợi, sau khi xử lý công việc bề bộn, anh còn thử đi dạo ở gần chỗ ở hiện tại của cô, định lên kế hoạch tình cờ gặp gỡ. Ban đầu anh còn nghĩ, bằng không thì tìm một cái lý do gì đó để cô dời chỗ ở đến ở gần nhà anh một chút, tăng tỷ lệ tình cờ gặp gỡ lên.

Cuối cùng anh phát hiện cô đang cùng cha bày hàng bán vỉa hè trong một cái chợ nhỏ, bán mấy món sản phẩm thủ công tinh xảo. Thế là anh cứ liên tục đi qua đi lại ở bên kia đường, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Như vậy mà vẫn như cũ không làm nên trò trống gì, nên cuối cùng anh đành phải vò đã mẻ không sợ rơi.

“Tất cả những thứ này tôi lấy hết, bao nhiêu tiền?” Diêm Ngọc đứng ở trước sạp hàng, mặc dù dáng dấp anh tuấn, nhưng giọng điệu này nghe thế nào cũng giống như kẻ nhà giàu mới nổi.

Cầm Tiện còn chưa kịp mừng, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt kia của Diêm Ngọc, cả người bỗng chốc hóa đá.




Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo