Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

 

Hồ Tương Quân: [Hơn nữa Manh Manh cũng là vì sự tồn tại của chị cô ta mới luôn mặt ủ mày chau, nghe nói dạo gần đây Manh Manh phát bệnh cũng là vì bị chị Cầm Mộ chọc giận. Chị Cầm Mộ chính là điển hình của thể loại trà xanh mang gương mặt bạch liên hoa, lúc ở trước mặt Diêm học trưởng thì yếu đuối nhu nhược, khéo hiểu lòng người, lúc không có Diêm học trưởng ở đó thì hay khiêu khích khoe khoang thị uy nói ra những lời làm Tô Manh Manh đau lòng.]

Hồ Tương Quân: [Chúng ta làm như vậy cũng là vì Manh Manh thôi.]

Sở Phi Tuyết: [Nhưng Cầm Mộ thật đúng là cẩn thận ngoài sức tưởng tượng, chỉ phát hiện trong khăn mặt có một cây kim thôi, vậy mà cô ta lại kiểm tra hết mọi thứ một lượt. Đáng ghét thật, còn tưởng rằng sau khi cô ta phát hiện ra kim xong sẽ không để ý sữa rửa mặt của cô ta cũng bị trộn những thứ khác.]

Sở Phi Tuyết: [Tôi đã trộn một chút dầu gió vào trong kem đánh răng của cô ta, không ngờ cô ta lại cảnh giác như vậy, vứt hết từ kem đánh răng đến bàn chải rồi cả ly đánh răng.]

Sở Phi Tuyết: [Kết quả cuối cùng chúng ta cái gì cũng không thành công. Cầm Mộ thành thạo những thứ này như vậy, chẳng lẽ trước đây cô ta đã từng bị ám toán tương tự?]

Điền Cúc: [Bây giờ cứ xoay quanh những thứ này không có ý nghĩa gì cả, việc cần làm chính là, tiếp theo phải đối phó với cô ta thế nào đây?]

Hồ Tương Quân: [Đừng lo, mặc dù bây giờ chúng ta thất bại nhưng vẫn còn nhiều cơ hội mà. Tập luyện cho buổi diễn kịch sân khấu chính là cơ hội rất tốt, bạn thân của tôi và tôi đứng cùng một chiến tuyến. Cô ấy cũng đã sớm ghi hận Cầm Mộ, chắc chắn sẽ mượn việc luyện tập diễn kịch này để Cầm Mộ nói không nên lời.]

Điền Cúc: [Liệu cô ta có đi mách với giáo viên phụ đạo không?]

Hồ Tương Quân: [Cho dù cô ta đi mách thì đã sao? Trong phòng ngủ không có camera giám sát, cô ta lấy cái gì để chứng minh là tụi mình làm? Tụi mình cứ chết không thừa nhận, cô ta có thể làm được gì tụi mình chứ?]

Điền Cúc: [Cũng đúng. Như vậy cũng có lý. Chỉ cần chúng ta không để lại bất kỳ dấu vết gì thì không cần phải lo lắng.]

Hồ Tương Quân: [Các cậu nói xem, có thể nào ngay cả cô ta cũng không biết những chuyện xấu xa mà chị cô ta đã làm không? Nhìn bộ dạng cô ta thật giống như cái gì cũng không biết.]

Điền Cúc: [Chắc là biết chứ sao không. Cho dù không biết thì cũng không phải cái gì cũng không biết, nhưng cho dù cô ta không biết thì chắc chắn cũng phải nhận thức được có chỗ nào đó khác lạ. Dù sao tôi cứ cảm thấy cô ta không phải hạng trong sạch gì. Chị gái là một kẻ tiểu nhân lợi dụng điểm yếu của người ta để uy hiếp thì cô ta có thể cao thượng gì cho cam?]

Điền Cúc: [Chúng ta thảo luận chút đi, lần tiếp theo phải làm gì đây? Hôm nay đã để cô ta may mắn tránh thoát, chiêu tiếp theo nhất định phải đánh cho cô ta trở tay không kịp.]

Cầm Mộ cứ trằn trọc mãi không dám ngủ, thỉnh thoảng cô ấy sẽ cầm điện thoại di động lên xem, muốn tìm ai đó để nói chuyện phiếm nhưng lật qua lật lại danh sách rồi lại phát hiện cả một người để trút bầu tâm sự cũng không có.

Cô ấy đang nghĩ coi khi nào nên nói với cha mẹ một tiếng, không trọ ở trường nữa mà đi về nhà ở.

Trong lúc Cầm Mộ còn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nhận được một tin nhắn mới, cô ấy ấn vào xem thử, là Diêm Thủy Chi gửi tin nhắn cho cô ấy.

Cô ấy lưu trong danh bạ là tên họ thật của Diêm Thủy Chi.

Diêm Thủy Chi: [Em ngủ chưa?]

Mộ Mộ Mạc A: [Chưa.]

Diêm Thủy Chi: [Chị muốn tìm em tám chuyện một chút, có làm phiền em không? Em có đang bận gì không?]

Mộ Mộ Mạc A: [Không có, thật ra em đang muốn tìm người tâm sự nhưng không biết nên tìm ai, đúng lúc chị đến tìm em.]

Diêm Thủy Chi: [Ha ha, thế cũng quá trùng hợp rồi. Tối nay chị cũng đang chán, chơi game lại sợ đau đầu, bảo chị ngủ chị lại không ngủ được. Bây giờ em đang học năm mấy, học chuyên ngành gì?]

Thật ra Diêm Thủy Chi tìm Cầm Mộ chỉ là để trò chuyện nói một vài chuyện vu vơ giết thời gian.

Mộ Mộ Mạc A: [Em đang năm hai đại học, chuyên ngành sư phạm. Bởi vì em vừa gặp một số chuyện nên… ừm, tâm trạng có chút phiền muộn, không ngủ được.]

Diêm Thủy Chi: [Là về phương diện nào? Có tiện kể cho chị nghe không?]

Mộ Mộ Mạc A: [Ngược lại không có gì bất tiện cả, chỉ là em hy vọng nếu như chị có cơ hội gặp lại chị em xin đừng kể cho chị ấy biết những chuyện này.]

Về mặt này Cầm Mộ và Cầm Tiện đều có chung một suy nghĩ, cả hai đều không muốn để người nhà lo lắng, luôn hy vọng nếu như mình có thể tự giải quyết được thì sẽ tự mình giải quyết.

Diêm Thủy Chi: [Em đã nói như vậy, thế thì chị chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa lời. Hì hì, có phải liên quan đến chuyện tình cảm của em không? Em đang thích anh chàng nào à?”

Mộ Mộ Mạc A: “Không có, không phải chuyện này, đại khái là… chuyện sống chung với bạn cùng phòng ấy.]

Diêm Thủy Chi: [Không lẽ em bị các bạn cùng phòng cô lập? Bọn họ đã làm gì em? Hiện tại em không có bị thương đó chứ?]

Phản ứng của Diêm Thủy Chi khiến Cầm Mộ cảm thấy hơi lạ, hình như Diêm Thủy Chi rất căng thẳng, hơn nữa còn lập tức liên tưởng đến chuyện cô bị bạn cùng phòng ức hiếp, giống như rất quen với những chuyện dạng như vậy…

Mộ Mộ Mạc A: [Thực ra cũng coi như là cô lập đi, tạm thời em cũng không biết nguyên nhân vì sao, em chỉ cảm thấy có lẽ là bọn họ làm nhưng em lại không có chứng cớ. Yên tâm đi, em không có bị thương, mặc dù em tìm được kim trong khăn mặt nhưng em cũng không có dùng cái khăn kia. Sau đó em cũng đã cẩn thận kiểm tra kỹ những vật dụng khác trong phòng ngủ để đề phòng ngộ nhỡ.]

Mộ Mộ Mạc A: [Em chỉ thấy hơi lạ, về chủ đề này… hình như chị rất căng thẳng, trông có vẻ rất để ý…]

Diêm Thủy Chi: [À… đó là vì trước đây chị đã từng trải qua rồi, chính là bị phớt lờ, bị cô lập, bị ức hiếp ngay trong trường học. Đó chính là lý do chị để ý đến mấy chuyện kiểu như vậy. Chắc là bạn cùng phòng của em làm rồi, giấu kim trong khăn mặt, thật đúng là… em cũng đừng có ăn uống bất kỳ thứ gì ở trong phòng ký túc xá. Trước đây chị để ly nước trong phòng ngủ, bị người ta bỏ một chút thuốc tiêu chảy vào, bữa đó chị thi thực hành giáo dục thể chất, suýt chút nữa đã bêu xấu rồi, nhưng cũng khó chịu rất lâu.]

Diêm Thủy Chi: [Chị thấy không yên tâm. Hay là chị tìm giúp em nhà trọ ở ngoài trường, em đừng ở trường học nữa. Còn không chị và em đi mướn nhà ở chung đi, nhà em đang khó khăn, như vậy cũng có thể tiết kiệm được chút tiền.]

Thật ra Cầm Mộ không biết quá khứ của Diêm Thủy Chi, nhưng Diêm Thủy Chi thản nhiên kể lại kinh nghiệm đau buồn của mình như vậy lại khiến cô ấy hơi xót xa.

Mộ Mộ Mạc A: [Không ngờ chị cũng đã trải qua những chuyện tương tự… lúc trước có phải đã chị rất khó chịu không?]

Mộ Mộ Mạc A: [Cũng không cần thuê nhà ở chung đâu, nhà em ở ngay trong thành phố này, em có thể đi về nhà ở. Con người chị tốt thật đấy, thật ra trước đây em vẫn luôn nghe nhắc về chị, em còn tưởng chị và anh chị có thể sẽ khá bướng bỉnh, lạnh lùng xa cách các kiểu.]

Diêm Thủy Chi: [Ha ha ha, vậy thì em phải thất vọng rồi, tính cách của chị và anh chị hoàn toàn khác nhau. Anh chị là một người rất kỳ quặc, chị thẳng thắn hơn anh ấy nhiều.]

Diêm Thủy Chi: [Nhưng có phải nhà em ở cách trường học khá xa không? Kỳ thật em không cần phải đặt nặng, chủ yếu là chị muốn thuê nhà ở gần trường. Gần đây chị không muốn về nhà ở, khoảng thời gian này anh chị chắc là không mấy hoan nghênh chị về nhà ở. Quan trọng nhất là, chị cảm thấy những người đó muốn đối phó em, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chị ở gần em một chút thì có lẽ bọn họ sẽ kiêng kỵ chị mà không dám tùy tiện ra tay với em.]

Diêm Thủy Chi: [Nếu chị đã biết những chuyện này thì chắc chắn sẽ không thể nào nhìn em chiến đấu một mình.]

Cầm Mộ thẫn thờ nhìn tin nhắn mà Diêm Thủy Chi gửi tới, cô ấy không ngờ sẽ có một ngày mình bị người bên ngoài gia đình làm cảm động.

Mới vừa rồi cô ấy còn cảm thấy tuyệt vọng, không biết tiếp theo mình phải một mình đối mặt với bao nhiêu chuyện tương tự như vậy.

Bây giờ cô ấy nghe Diêm Thủy Chi an ủi, vô hình trung đã có thêm can đảm.

Diêm Thủy Chi để ý như vậy, lo lắng như vậy, chắc chắn là vì trong quá khứ Diêm Thủy Chi đã từng trải qua những chuyện còn đau đớn hơn, cho nên mới không muốn cô ấy cũng gặp phải cảnh ngộ đau khổ tương tự.

Cầm Mộ bỗng sinh ra một chút tò mò về quá khứ của Diêm Thủy Chi, là vì trước khi sự nghiệp của Diêm Ngọc thành công, hai anh em họ rất bần cùng nên mới bị ăn hiếp trong trường học sao?

Cầm Mộ đã hiểu được đại khái, biết có một số người rất đáng ghét, học sinh có gia cảnh bần hàn sẽ bị bọn họ coi là khác loài, bắt nạt học sinh nghèo dường như có thể khiến cho bọn họ có cảm giác rất thành tựu.

Diêm Thủy Chi: [Lâu như vậy vẫn chưa hồi âm, có phải đã ngủ quên rồi không? Bây giờ em đang ngủ trong phòng ký túc xá à? Đám bạn cùng phòng của em đã ngủ chưa?]

Cầm Mộ suy tư hồi lâu, nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, lập tức hồi âm: [Vẫn chưa ngủ. Đám bạn cùng phòng của em còn chưa ngủ, bọn họ đang cầm điện thoại di động, chắc là đã tạo nhóm chat riêng tám chuyện trên trời dưới đất rồi. Bây giờ em cũng chỉ có thể ở trong phòng ký túc xá thôi, nhưng em không dám ngủ. Em sợ bọn họ sẽ nhân lúc em ngủ mà làm gì đó với em.]

Mộ Mộ Mạc A: [Còn nữa, chị nói làm em rất cảm động, em không biết phải cảm ơn chị thế nào, thật sự rất cảm ơn lòng tốt của chị. Lâu lắm rồi ngoài người nhà ra không có ai tận tình khuyên bảo em nhiều như vậy. Thật rất cảm ơn chị đã sẵn lòng nói với em nhiều như vậy.]

Diêm Thủy Chi: [Bọn họ chắc chắn là đang nghĩ xem phải đối phó em cách nào. Đêm nay em đừng có ngủ. Chị cũng không ngủ, chị sẽ thức trò chuyện với em đến sáng. Ngày mai chị và em học xong tiết sẽ đi ra ngoài trường nghỉ ngơi rồi đi tìm nhà có được không?]

Mộ Mộ Mạc A: [Hình như em không có lý do gì để từ chối.]

Cầm Mộ nhìn màn hình điện thoại, không nhịn được cong khóe môi. Sau khi cô ấy gặp phải chuyện hỏng bét như vậy, lại để cho cô ấy biết được người tốt thế này. Cầm Mộ chợt cảm thấy chuyện này thật ra cũng không đến nỗi nào.

Mộ Mộ Mạc A: [Nhưng em vẫn hy vọng chị đừng tiếp xúc với em ở trong trường, người khác nhất định sẽ bắt nạt luôn cả chị. Chị thật vất vả mới thoát ra được, cũng không nên tiếp tục gặp loại chuyện này. Em không muốn làm liên lụy đến chị. Em có thế nào cũng sẽ không để bọn họ thành công giẫm đạp đến cùng.]

Diêm Thủy Chi: [Haiz, nhưng cũng nên cho bọn họ biết em và chị chơi thân với nhau, để bọn họ không dám ra tay với em nữa.]

Mộ Mộ Mạc A: [Thật sự không nên đâu. Nếu như bọn họ ngay cả chị cũng không kiêng nể, ngược lại còn nhằm vào chị luôn thì sao, em nhất định sẽ đau lòng hơn cả chính mình bị ức hiếp đó.]

Cầm Mộ cũng thuộc dạng tính cách thẳng thắn đến không chịu nổi, không hề che giấu cảm xúc trong lòng.

Diêm Thủy Chi: [Thôi được rồi.]

Diêm Thủy Chi coi như miễn cưỡng đồng ý.

Diêm Thủy Chi: [Em biết chơi game không?]

Mộ Mộ Mạc A: [Biết, nhưng dạo này lâu rồi em không chơi, có thể sẽ hơi không quen tay.]

Diêm Thủy Chi: [Không sao, dù sao cũng là để giết thời gian, chúng ta chơi game chung đi.]

Hai người Cầm Mộ và Diêm Thủy Chi cứ thế không ngủ nằm chơi game, xem tin tức rồi lại thảo luận, thảo luận rồi lại xem tin tức, phát hiện đôi bên có góc nhìn rất giống nhau, càng về sau càng hận đã gặp nhau quá muộn.

Tình hữu nghị bí mật của hai người có thể nói là tăng lên một cách thần tốc.

Cầm Tiện không biết những gì em gái đã tao ngộ ở trường.

Cô rất chuyên tâm tận hết chức trách nấu cơm tối, giữa chừng có Diêm Ngọc đến hỗ trợ, thỉnh thoảng Diêm Ngọc còn trò chuyện câu có câu không với cô.

Bình thường lúc Cầm Tiện nấu ăn có chút nghiêm túc, liên tục không nhận ra kỳ thật cứ cách một quãng thời gian Diêm Ngọc lại lén nhìn cô.

Sau khi nấu cơm tối xong, cũng chỉ có cô và Diêm Ngọc ngồi ăn cùng  nhau.

Ở góc nhìn của Diêm Ngọc, lẽ ra bầu không khí phải nên đặc biệt ái muội, thậm chí anh còn lúng túng đi lấy một chai rượu vang nghe nói là rất ngon đến.

Vậy mà trên mặt Cầm Tiện lại không có vẻ gì là mặt đỏ tim đập, cô hoàn toàn không nhận ra bây giờ cô đang ở trong nhà một người đàn ông, hai người đang ở riêng với nhau, cùng nhau dùng bữa tối.

“Đã hơn chín giờ rồi.” Cầm Tiện nhìn bữa cơm mà mình đã tốn rất nhiều thời gian làm, hơi lấy làm tiếc.

“Hơn chín giờ thì sao? Yên tâm đi, tiền tôi trả một phần cũng không thiếu.” Diêm Ngọc hờn dỗi cho rằng cô đang nhắc anh phải tính tiền cả những việc này.

“Tôi không phải nói cái này. Sắp đến thời gian tôi nhắn với người nhà rồi, còn không thì để tôi báo với họ một tiếng.” Cầm Tiện lấy điện thoại ra nhắn cho cha mẹ một tiếng, còn quan tâm hỏi thăm em gái, hỏi cô ấy đã tới trường chưa.

“Anh ăn cơm nhanh lên đi.” Cầm Tiện báo cho người nhà xong mà Diêm Ngọc vẫn chưa động đũa: “Chẳng phải đây đều là những món anh thích ăn sao? Anh có thể nếm thử tay nghề của tôi, tôi cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không. Đã trễ như vậy, chắc là anh đói lắm đúng không?”

Diêm Ngọc vùi đầu ăn cơm, gắp thức ăn, thật ra anh đã từng nếm thử thức ăn cô làm.

Những năm đó, lúc cô và anh vẫn còn duy trì mối quan hệ kia, cô rất có hứng thú với việc xuống bếp. Có một khoảng thời gian cô trầm mê nghiên cứu trù nghệ, khi ấy anh còn rất mong chờ mỗi lần gặp nhau. Bởi vì cô sẽ mang theo đồ ăn cô tự mình làm, ví dụ bánh ngọt và trà sữa các loại.

Anh không thể nào làm được cái chuyện ngu xuẩn là: rõ ràng rất thích đồ ăn cô nấu nhưng lại mạnh miệng nói không ngon rồi ăn sạch tất cả, cho nên anh mới không phát biểu cảm nhận gì đó, chỉ cần vùi đầu ăn là được.

Tài nghệ nấu ăn của cô đã tiến bộ hơn năm đó rất nhiều, cả thủ pháp thái đồ ăn cũng lợi hại hơn. Ngày trước cô còn thường xuyên không cẩn thận làm tay mình bị thương.

Hai người im lặng ăn cơm tối, ăn xong đã gần mười giờ.

Diêm Ngọc dựa theo ước định, lái xe từ hầm đỗ xe ra định đưa cô về nhà. Cầm Tiện lên xe ngồi ở hàng ghế phía sau. Cô nhìn Diêm Ngọc khởi động xe, vẫn không nhịn được cảm thấy nghi ngờ, tỏ vẻ rất khó hiểu hỏi: 

“Diêm Ngọc, tôi phát hiện… hình như nhà anh và nhà tôi, thật ra cũng không tiện đường. Nhưng lúc trước anh lại nói vì tiện đường nên mới đưa tôi về nhà, ấy là vì sao?”

Trong chớp mắt này, Diêm Ngọc đột nhiên ra sức nắm chặt vô lăng, trái tim bắt đầu nhảy loạn không ngừng. Cô có thể hỏi ra câu này, là bởi vì… cuối cùng cô cũng đã nhận ra rồi sao?


  

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 15 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo