Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ngày hôm sau, Tô Tinh Diệu vừa đến đã lấy một bịch băng vệ sinh mới tinh từ trong cặp sách ra, sau đó đưa đến trước mặt tôi như dâng một vật quý giá.
Tôi hoảng hốt nhận lấy, nhét vào ngăn bàn.
Tô Tinh Diệu nhíu mày: "Có gì mà phải giấu giấu giếm giếm vậy, đâu phải chuyện gì xấu xa đâu."
Tôi sợ cậu ấy giận, không chơi với tôi nữa, bèn cười làm lành với cậu ấy.
Chân mày cậu ấy lập tức giãn ra, thật sự vô cùng đẹp trai.
Đúng như cái tên lấp lánh của cậu ấy.
"Mẹ tớ bảo tặng nó cho cậu! Sau này có cần gì cứ nói với tớ, mẹ tớ sẽ bảo tớ mang cho cậu."
Tôi đỏ mặt, cảm ơn hết lời.
Những thứ mẹ tôi không mua cho tôi, mẹ người khác sẽ mua.
Tô Tinh Diệu xua tay, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn tôi: "Không được nói cảm ơn nữa, tớ lớn hơn cậu hai tháng, hay là cậu gọi tớ là anh đi!"
Tôi ngượng ngùng dời mắt đi, không chịu gọi.
Rõ ràng đều là bạn học cùng tuổi, sao lại gọi là anh được!
Tô Tinh Diệu nói với tôi về kế hoạch của cậu ấy: "Sau khi xong lớp sáu ở đây, tớ sẽ trở về thành phố học cấp hai, còn cậu? Cậu học cấp hai ở trấn hay ở thành phố?"
Tôi lắc đầu: "Bố tớ bảo học xong lớp sáu sẽ không cho tớ học nữa."
Chị tôi sinh sớm, nên được học hết cấp hai.
Tô Tinh Diệu ngạc nhiên nói: "Sao lại không được đi học chứ? Rõ ràng cậu học giỏi như vậy mà!"
Tôi cười khổ giải thích: "Tớ tên là Vương Phán Đệ, bố tớ bảo sứ mệnh lớn nhất của tớ là em trai tớ. Khi chưa sinh thì mong em trai ra đời, sau khi em trai ra đời thì phải nuôi em trai lớn lên."
Tôi dừng lại một chút, giọng nói nhẹ bẫng: "Vài năm nữa, họ sẽ gả tớ đi, kiếm tiền sính lễ cho em trai đi học."
Tô Tinh Diệu ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.
"Vương Phán Đệ, nếu cậu là em gái tớ thì tốt rồi." Mãi một lúc lâu sau, cậu ấy khẽ nói.
Phải, nếu tôi là em gái cậu ấy thì tốt rồi.
Tôi cũng sẽ có một người mẹ dịu dàng ân cần, những bữa cơm ấm áp ngon miệng.
Có lẽ, tôi cũng có thể trở thành bảo bối của cả nhà.