Tim Đập Cực Độ - 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2

Bàn ăn nằm ở góc khuất nhất trong nhà ăn, đối diện với một nửa thi thể nam giới đã được xử lý vô cùng sạch sẽ.

Quan Yếm vùi đầu, chậm rãi nhai kỹ đồ ăn chay, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên khay đồ ăn của Phó Tri ngồi phía đối diện.

Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cô luôn cảm giác mấy miếng thịt kia không giống thịt heo hay thịt gà.

Nhưng tại sao bọn chúng lại phải cho các cô ăn thịt người?

Quan Yếm dùng muỗng múc chút cơm, hít một hơi thật sâu.

Những chuyện xảy ra từ lúc nhận được lá thư kia đến giờ, quả thực không thể tưởng tượng được.

May mắn thay, cô là tác giả mạng, cũng đã đọc qua các thể loại khoa học viễn tưởng và truyện tranh, bởi vậy năng lực tiếp nhận cũng không tệ lắm.

Mà tính cách của cô, gặp chuyện càng đáng sợ thì càng bình tĩnh, nếu không ngay khi chứng kiến cảnh tượng trước cửa nhà ăn, cô đã hoàn toàn bại lộ rồi.

Bây giờ chuyện cô có thể làm chính là chấp nhận thực tế, cẩn thận hành động, dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, cố gắng sống sót.

Mặc kệ bọn chúng có làm gì trước mặt, nhất định không thể bại lộ.

Sau khi ăn xong, hai cô gái đi theo đội ngũ rời khỏi nhà ăn. Sau đó Quan Yếm phát hiện bọn họ không trở lại ký túc xá mà là đi về phía nhà xưởng kia.

Nhìn mấy trăm người mù cùng chống gậy đi lại, cho dù hiện tại là ban ngày, cũng cảm thấy có chút quỷ dị.

Quan Yếm xen lẫn trong đám người, nhân cơ hội quan sát xung quanh, trong lúc lơ đãng, phát hiện có vài người khác cũng đang nhìn ngó giống cô.

Trong lòng có hơi kinh ngạc: Chẳng lẽ mấy người này cũng nhận được thư mời rồi bị kéo vào đây ư?

Quan Yếm yên lặng nhớ kỹ dáng vẻ của từng người, muốn tìm cơ hội thích hợp dò xét một chút.

Đám người từ từ vòng qua nhà xưởng, đi đến tòa nhà ở phía sau.

Đến khi tới nơi, cô mới biết, phía sau này có một cánh đồng lớn, bên cạnh còn có chuồng heo chuồng gà.

Rất nhiều nông cụ được đặt chỉnh tề cạnh nhau, nhóm người mù tự giác đi qua lấy công cụ, mò mẫm xuống ruộng làm việc.

Đây cũng không phải chuyện dễ dàng… Một đám người mù đi nhổ cỏ, sẽ không nhổ luôn cả hoa màu chứ?

Phó Tri cầm một cái lưỡi hái nhỏ, cảm động nói với Quan Yếm: "Thật may mắn vì có giáo chủ. Nếu không, những người như chúng ta không biết phải sống thế nào nữa. Bây giờ, cuộc sống ở đây đúng là xã hội không tưởng.

Khóe miệng Quan Yếm hơi run rẩy, cô thầm nhủ, nếu như đây là “xã hội không tưởng thì có lẽ địa ngục cũng không quá ghê rợn đâu.

Cô tiện tay cầm một cái lưỡi hái, định nhân cơ hội này đi tìm mấy người không mù kia, nhưng vừa quay đầu thì đã thấy Bào Lập và hai người đàn ông xa lạ đi vào đám người.

Bọn họ đi tới không hề phát ra tiếng động nào, lúc đi vào còn tận lực né tránh những người xung quanh, tựa như không muốn để ai phát hiện.

Hơn nữa, mục tiêu của ba người này vô cùng rõ ràng. Bọn họ đi thẳng tới chỗ một người, chính là một trong số mấy người được Quan Yếm để ý ban nãy.

Người nọ nhìn thấy ba người đi tới, biểu cảm hơi đơ cứng.

Ngay sau đó, cậu ta nhấc chân xoay người bỏ chạy.

Ánh mắt Bào Lập trở nên nghiêm túc, phất tay với hai người sau lưng, ba người nhanh chóng đuổi theo.

Người đàn ông phía trước hoảng sợ, vừa chạy vừa hô lớn: "Cứu tôi với! Cứu tôi với! Bọn họ muốn giết tôi! Đừng tin bọn họ, tất cả mấy thứ này đều là giả! Thứ bọn họ cho chúng ta ăn đều là thịt người đó!"

Xung quanh lập tức rối loạn, có mấy người mù bị cậu ta đụng trúng ngã xuống đất, hơn nữa còn bị mấy câu vừa rồi dọa sợ, cả đám kinh hoàng luống cuống, không ngừng gào thét.

Đám Bào Lập không lên tiếng, chia làm nhau chạy theo ba hướng vây quanh người đàn ông đó, chẳng bao lâu đã chế ngự được cậu ta.

Một người bịt miệng cậu ta lại, sau đó chợt rút từ sau lưng ra một con dao, không chút do dự đâm vào cổ họng cậu ta.

Khóe miệng Bào Lập nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ, gã từ từ đi ra, tựa như mới từ đằng xa lại, lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì? Tôi đang ở nhà xưởng bên kia, tự nhiên nghe thấy âm thanh từ phía này, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tiểu Dương bị điên rồi..."

Tên đàn ông đầu hói vừa mới giết người xoa tay, chậm rãi đứng lên, nói: "Đột nhiên cậu ta vừa thét gào vừa chạy về bên kia. Anh Bào, chúng ta có đi tìm cậu ta hay không? Cậu ta không nhìn thấy, lại còn một mình chạy ra ngoài, làm sao sống nổi chứ?"

"Ai da, nhưng chúng ta cũng có nhìn thấy đâu, nếu như cậu ta muốn trốn thì cho dù tất cả chúng ta đi tìm cũng chưa chắc đã tìm thấy... Mà trước đó cậu ta kêu cái gì."

"Haiza, Tiểu Dương nói chúng ta cho mọi người ăn thịt người, còn nói chúng ta muốn giết cậu ấy!" Gã đầu hói nói xong liền bật cười: "Chuyện này thật buồn cười, cậu ta nói vậy là bởi không nhìn thấy, trong đầu tưởng tượng linh tinh rồi phát điên à?"

"Đúng là có khả năng này," Bào Lập thở dài: "Ây da, cũng tại tôi không để ý tới cậu ta. Nếu phát hiện có chuyện không ổn sớm hơn chút nữa thì cậu ta đã không trở thành như vậy rồi..."

Lúc này, một người khác cũng lên tiếng: "Lại còn nói chúng ta cho mọi người ăn thịt người, chẳng lẽ mấy cái chuồng gà heo này là để trang trí? Hơn nữa, đang yên đang lành, chúng ta vì lẽ gì mà phải giết cậu ấy?"

Ba tên đó, kẻ xướng người hoạ, rất nhanh đã thuyết phục được đám người mù đang hoảng loạn.

Cuối cùng Bào Lập giả vờ nói: "Thế này đi, vẫn nên gọi thêm vài người giúp đỡ tìm kiếm xung quanh, có thể đưa người về được đây là tốt nhất. Tiểu Dương dù có điên thì vẫn là người thân của chúng ta."

Vì thế có mấy người mù xung phong nhận việc, vừa gọi "Tiểu Dương", vừa đi theo hướng mà gã đầu hói bảo.

Một người vừa hay đi ngang qua thi thể Tiểu Dương, thậm chí gót giày còn giẫm lên ngón út của cậu ta.

"Không sao không sao, mọi người tiếp tục công việc đi!”

Bào Lập trấn an: "Tiểu Dương coi như là vết xe đổ. Hy vọng từ nay về sau, nếu ai cảm thấy có vấn đề trong lòng thì nhất định phải kịp thời nói với mọi người, tìm tôi hay là giáo chủ đều được, đừng bao giờ tự suy nghĩ rồi sinh ra tâm bệnh! Mọi người cùng nhau sinh sống ở đây, chúng ta chính là anh chị em ruột thịt, cho dù là ai, chỉ cần gặp khó khăn thì mọi người chắc chắn sẽ tận lực giúp đỡ, mọi người nói có phải không!"

Bài diễn thuyết đầy cảm động làm nhóm người mù không ngừng gật đầu.

Nếu như không phải thi thể của Tiểu Dương đang bị đám người kia đem đi thì cảnh tượng này coi như cũng ấm áp hài hòa.

Một vài giọt máu nhỏ xuống bùn đất vốn ẩm ướt, tuy rằng màu sắc vô cùng nổi bật nhưng không một ai có thể phát hiện.

Mọi người trở lại nề nếp ban đầu, chậm rãi làm việc.

Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, Bào Lập lần nữa đến đây gọi mọi người về ăn tối.

Trong nhà ăn lại có thêm một thi thể bị chẻ làm đôi.

Sau khi ăn tối xong, nhóm người mù không trở lại ký túc xá mà đi khỏi nhà ăn đến nhà xưởng bên kia, chuẩn bị tham gia đại hội cầu nguyện sắp bắt đầu.

Quan Yếm đi tới cửa lớn nhà xưởng mới biết, chỗ này được bố trí tương tự như giáo đường, phía trước là một khối giảng đài, phía trên có một dàn loa, phía dưới toàn bộ đều đặt ghế ngồi.

Từng nhóm người mù ở chung phòng đều ngồi xuống, dần lấp đầy toàn bộ nhà xưởng.

Chỗ này tối tăm lại đông người, Quan Yếm nhìn mãi vẫn chưa thấy được mấy người hồi chiều, đành ngồi chung với Phó Tri ở hàng phía sau.

Đồng hồ phía sau giảng đài điểm tám giờ, một tiếng chuông trang nghiêm dị thường vang lên.

Bào Lập và một người đàn ông xa lạ bước lên bục, gã cầm micro, mở miệng nói: "Được rồi, mọi người vui lòng im lặng. Đại hội cầu nguyện chính thức bắt đầu! Đầu tiên, xin mọi người cùng hoan nghênh tân giáo chủ của chúng ta, ông Hồ Doanh!"

Dứt lời, mọi người phía dưới cùng nhau vỗ tay.

Bào Lập nháy mắt với Hồ Doanh ra hiệu, đưa miro cho hắn.

Đối phương hắng giọng: "Chào mọi người, tôi chính là tân giáo chủ của mọi người, Hồ Doanh, cũng là người duy nhất ở đây có thể nhìn thấy. Ngay tại nơi này, tôi cam đoan với mọi người, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình cầu nguyện với thánh giáo chủ, để mọi người có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa!

"Đồng thời cũng hy vọng mọi người đừng phụ lòng tôi, nếu như có một ngày, bỗng nhiên mọi người phát hiện bản thân có thể nhìn thấy thì nhất định phải nói cho chúng tôi, tôi sẽ làm tất cả để mọi người cảm nhận sự nhân từ của thánh giáo chủ, có được không?"

Quan Yếm hạ mi, càng thêm tò mò về cái nơi quái quỷ này.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo