KHÓA ĐÀO TẠO TIỂU THƯ DANH GIÁ - 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

16


Nhưng tôi không ngờ lại gặp lại em họ nhanh như vậy.


Lý do lần này còn khó tin hơn, cô ta nhập viện… ở khoa hậu môn – trực tràng.


Không thể không thừa nhận, hai người họ càng ngày càng “chơi bạo”.


Tuy lần trước em họ hống hách ngang ngược nhưng tôi vẫn cứu cô ta một mạng.


Lần này, cô ta vẫn cái vẻ mặt đó, mở miệng xin lỗi, kể khổ với tôi.


Cô ta nói nhà bên kia thật sự là không ra gì, cuộc sống nhà hào môn hoàn toàn không như cô ta từng mơ tưởng.


Rồi lại kể rằng gã thiếu gia Tần Mộ Trạch kia không chỉ có sở thích bệnh hoạn với cả nam lẫn nữ, mà còn ngày càng thường xuyên bạo hành cô ta.


Cuối cùng, cô ta hai mắt ngấn lệ nói rằng mình không thể ly hôn, vì chỉ cần hé răng nói đến “ly hôn” là sẽ bị đánh đến sống không nổi.


Tôi thầm thấy may mắn vì trước giờ chưa từng nói với cô ta câu nào kiểu “ly dị đi là xong”.


Bởi suy cho cùng, chính cô ta là người tham của cải nhà người ta, dù có đồng cảm thì cũng không thể kéo dài quá ba giây.


Đêm hôm xuất viện, cô ta gọi điện cho tôi cầu cứu.


Tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp xen lẫn tuyệt vọng của cô ta.


Sau một câu “Cứu em với”, là giọng khẩn cầu: “Chị… Tiểu Đường, em van chị… chị có thể tới cứu em không… em hứa sau này đưa chị một trăm vạn…”


Tôi nói thẳng: “Cứu kiểu gì? Người ta là đại gia, biệt thự canh gác nghiêm ngặt, tôi vào nổi chắc?"


“Huống chi, cô cầu xin tôi chi bằng gọi cảnh sát còn hơn.”


Cô ta vội vàng ném lại một câu: “Không cần nữa.”


Rồi lập tức cúp máy.


Tôi tưởng chuyện đến đó là hết. Hôm sau còn hỏi mẹ tôi xem tình hình sao rồi thì được biết: em họ không sao cả, vẫn khỏe như thường.


Ai ngờ tối hôm ấy, cô ta chạy đến trước cửa nhà tôi, ra sức gõ cửa.


Vừa hay hôm nay Tư Nam Du có ca phẫu thuật, tăng ca chưa về.


Tiếng gõ cửa bên tai càng lúc càng dồn dập. Lúc tôi định ra mở thì bất giác cảnh giác, liếc qua mắt mèo.


Không hiểu bị thứ gì bôi kín, ống nhìn mờ mịt, không thấy rõ người bên ngoài.


Tôi chỉ nghe được tiếng em họ đáng thương van vỉ từ bên ngoài: “Chị ơi… cầu xin chị… mở cửa đi… cứu em với… anh ta sắp tới rồi…"


“Nếu chị không mở cửa, anh ta sẽ đánh chết em mất…”


Tôi đưa tay đặt lên tay nắm cửa nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi lại nhớ tới biết bao chuyện: những cô gái lương thiện mở cửa cứu bạn mà bị hại thảm thương…


Nên tôi buông tay.


Tôi còn tắt luôn cả chuông điện thoại, giả vờ không có nhà.


Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, em họ lại gọi điện tới.


17


Có lẽ vì tôi không nghe điện thoại, em họ lại nhắn tin hỏi tôi có ở nhà không.


Tôi đáp: 【Đang ăn với bạn, có chuyện gì không?】


Có thể vì thấy tôi trả lời, cô ta bắt đầu lớn tiếng chửi bới ngoài cửa.


Chửi chưa được mấy câu thì đã bị người ta tát một cái.


Giọng Tần Mộ Trạch vang lên ngay sau đó: “Con tiện nhân, chẳng phải mày nói có trò gì đó kích thích lắm sao? Nếu không phải mày bảo đây là nhà của bác sĩ Thẩm, tao còn chẳng buồn tới! Kết quả mày dám giở trò với tao!”


Em họ nức nở: “Em xin lỗi… em cũng đâu ngờ chị ta không có nhà…”


“Chồng à, anh yên tâm, hôm nay chị ta không có nhà đâu có nghĩa là lần nào cũng không có. Lần sau em sẽ hỏi rõ lịch làm thêm của anh rể rồi đưa anh tới.”


Tần Mộ Trạch vẫn chưa nguôi giận, lại chửi thêm mấy câu rồi hai người mới rời đi.


Tôi toát mồ hôi lạnh, không dám tưởng tượng nếu lúc ấy mình mở cửa, hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào.


Sau đó tôi luôn căng thẳng cảnh giác, mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh mới dám nhắn tin cho Tư Nam Du.


Tư Nam Du vừa mổ xong đã lập tức chạy về.


Khi kiểm tra mắt mèo, anh phát hiện có ai đó đã dùng một loại chất lỏng trắng đục không rõ là gì bôi kín ống nhìn.


Sau khi biết được toàn bộ sự việc, Tư Nam Du dứt khoát dọn nhà, đưa tôi chuyển đi nơi khác.


Thậm chí, anh còn lắp đặt camera giám sát ở căn nhà cũ, định nếu hai kẻ kia quay lại sẽ lấy bằng chứng giao cho cảnh sát.


Chỉ là chúng tôi chưa kịp chờ tới ngày đó… tin em họ tử vong đã ập đến.


Nghe nói hôm đó cô ta trần truồng ngã từ trên lầu xuống, chết ngay tại chỗ.


Báo cáo giám định pháp y cho thấy, trước khi chết, cô ta có dấu hiệu bị đánh đập.


Nhà thiếu gia kia tuyên bố em họ là vô tình ngã lầu, còn cô tôi thì nhất quyết cho rằng con gái mình bị người ta hại chết.


Chuyện cứ thế ầm ĩ một thời gian, đến khi bảo mẫu của nhà thiếu gia ra mặt nhận tội.


Người đó nói: kể từ khi em họ gả vào, cô ta đã liên tục ngược đãi người làm.


Mà bản thân bà ta là người bị hành hạ nặng nhất.


Hôm xảy ra chuyện, bà ta thực sự không chịu nổi nữa, liền cãi nhau với em họ, trong lúc giằng co không cẩn thận đã đẩy cô ta rơi từ trên lầu xuống.


Cuối cùng, bảo mẫu bị kết án vô ý làm chết người và phải ngồi tù.

 

18


Cô tôi sau khi biết tin thì phát điên.


Bà ta bắt đầu đi khắp nơi khoe khoang con gái mình đã gả vào cái gọi là hào môn, rồi khóc lóc kể lể những ấm ức mà con gái đã phải chịu đựng.


Nào là bị thiếu gia bạo hành, có sở thích biến thái, tra tấn con gái bà ta đến mức sống không bằng chết.


Đáng tiếc là, dù bà ta có nói thế nào thì bảo mẫu đã nhận tội và bị kết án. Những chuyện bạo hành trong hôn nhân, người bị hại đã chết, lại còn có người khác đứng ra nhận tội, phía cảnh sát tất nhiên không thể truy cứu trách nhiệm hình sự của thiếu gia bằng pháp luật.


Cô tôi đành bất lực, chỉ có thể tiếp tục làm loạn.


Bà ta thậm chí còn lên mạng kêu oan, chất vấn rằng nếu thực sự là xô xát với người giúp việc dẫn đến tử vong thì tại sao lại trần truồng? Tại sao không mặc quần áo mà đánh nhau?


Bà ta lại nói, thiếu gia sống buông thả, chắc chắn đã bắt con gái bà làm chuyện gì đó trái ý, con gái phản kháng nên mới bị hại chết.


Về phía nhà thiếu gia, họ cũng đưa ra lời giải thích, nói rằng lúc ấy Thẩm Ái Lệ vừa tắm xong, khoác khăn tắm. Trong lúc giằng co với bảo mẫu thì bị kéo tuột xuống.


Họ thậm chí còn tung cả đoạn video giám sát, trong đó là một cô gái quấn khăn tắm có vóc dáng rất giống Thẩm Ái Lệ đang xô xát với bảo mẫu, bị giật tung khăn tắm rồi mất đà rơi xuống lầu.


Có camera là thế nhưng chất lượng hình ảnh lại rất kém. Có thể xác định bối cảnh là ở nhà họ thiếu gia nhưng người trong đoạn clip có đúng là Thẩm Ái Lệ hay không thì chẳng thể xác nhận.


Sự thật rốt cuộc là gì, tôi cũng không rõ.


Tôi nghĩ, chắc chỉ có thiếu gia và em họ tôi mới biết.


Khi nghe mẹ kể về tình hình hiện tại của cô tôi, tôi mới biết bà ta đã phát điên.


Bởi vì nợ nần chồng chất, ngày nào cũng có người tới đòi, chửi rủa phá rối.


Lại thêm cái chết của con gái, cùng những lời oán trách của chú tôi, cô tôi không chịu nổi sức ép dồn dập mà tinh thần sụp đổ.


Bà ta thường xuyên chạy ra phố hét lớn, thậm chí có lần còn lột hết quần áo, đi lang thang ngoài đường, nhặt rác mưu sinh.


Kể từ đó, trong họ hàng không còn ai nhắc đến “khóa đào tạo tiểu thư danh giá” nữa. Cũng chẳng còn ai ôm giấc mộng gả con vào hào môn, trở thành mệnh phụ phu nhân.


Có vẻ như sau tất cả những chuyện ấy, mọi người rốt cuộc cũng hiểu ra: sống bình an, mới là phúc khí lớn nhất.


Về phần thiếu gia Tần Mộ Trạch, cậu ta vẫn thường xuyên lui tới khoa hậu môn – trực tràng.


Nghe đâu, sau này cậu ta đã được chẩn đoán ung thư ruột giai đoạn cuối.


Còn tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống một cuộc đời bình thường, yên ổn.


(Toàn văn hoàn)

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo