Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cả ngày hôm nay đầu óc tôi cứ rối bời. Nhưng nghe chú ba kể xong, tôi vẫn lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng, liền hỏi:
“Ông nội đã mất đi tri giác, sao mọi người lại khẳng định là ông bị rắn cắn?”
Chú ba giải thích: “Trên đùi có vết thương, người già ở trong thôn chúng ta nhìn một cái là biết.”
“Vậy sao…”
Tôi nghe xong, lại càng lo hơn. Nếu thực sự là bị rắn cắn, liệu có liên quan gì đến con rắn xích liên kia không?
Khoảng chừng mười một giờ đêm, những người họ hàng đến đây giúp đỡ cũng lần lượt trở về. Trước khi quan tài được hạ táng, trong linh đường tuyệt đối không thể thiếu người trông nom. Sức khỏe của cha mẹ tôi không tốt, hơn nữa lo liệu tang lễ phải tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, thế nên tôi xung phong ở lại túc trực bên linh cữu ông nội.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Một cơn gió âm u thổi tới làm ánh nến trong linh đường chập chờn lúc sáng lúc tối. Tôi quỳ ở đó, bỗng cảm giác sống lưng lạnh toát.
Là ả!
Ả đến rồi!
Tôi cố nhịn không quay đầu lại.
Tôi sợ lỡ như mình hốt hoảng la lên sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông nội. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, lén cho tay vào trong ngực áo, sờ lên phong thư rồi lên tiếng: “Bà đến rồi sao?”
“Ừ!”
Giọng một cô gái vang lên sau lưng, chính là Trịnh Như Yên.
Tôi nói: “Ông nội tôi vừa mới ra đi hôm nay, tôi đang trông giữ linh cữu cho ông. Nếu bà nhất định muốn bắt tôi đi, có thể đợi thêm mấy ngày nữa được không? Lần này tôi hứa chắc chắn sẽ không chạy trốn.”
“Ai nói là muốn bắt anh!”
Trịnh Như Yên tự nhiên bước đến cạnh tôi rồi quỳ xuống trước quan tài của ông nội, khấu đầu ba cái: “Tuy tuổi thọ của ông nội nhỏ hơn em rất nhiều nhưng ông ấy là ông nội anh, cũng tức là ông nội em. Mong ông lên đường bình an!”
Tôi vẫn không dám quay mặt lại nhìn ả.
Tôi thông qua khóe mắt liếc thấy đôi giày thêu quen thuộc kia, mở miệng:
“Chuyện hôm đó, cảm ơn bà.”
“Đừng khách sáo.”
Trịnh Như Yên nói: “Anh là của em, ngoại trừ em ra, không ai được phép làm tổn thương anh.”
Nếu như lời này được một cô nàng ngự tỷ nào đó nói với tôi thì tôi sẽ vui đến chết mất. Nhưng đằng này, người nói ra câu ấy lại là một nữ quỷ già khú đế!
Tôi im lặng một lát, chợt nảy ra ý tưởng, liền hỏi: “Tôi có thể nhìn thấy bà, vậy có phải cũng có cơ hội gặp lại ông nội không?”
“Không được!”
Trịnh Như Yên nói: “Lúc ông ấy ra đi không có oán khí nên không hóa quỷ. Nhưng suy cho cùng, đây cũng là một loại may mắn.”
“Vậy sao...”
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi thất vọng tràn trề. Bầu không khí một lần nữa chìm vào tĩnh mịch, một lát sau, Trịnh Như Yên mới nói: “Hình như khi em ở đây, anh thấy rất sợ. Được rồi, em đi là được chứ gì.”
Dứt lời, đôi giày thêu bên cạnh lập tức biến mất.
Đến tận lúc này, tôi mới dám ngẩng đầu lên. Tôi quay mặt lại nhìn ra xung quanh, sau lưng trống hoác, chẳng còn một bóng người.
Trịnh Như Yên không biết đã đi đâu.
“Phù...”
Tôi thở phào một hơi, tự nhủ: “Cảm ơn ông nội trên trời linh thiêng phù hộ.”
Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không. Lời vừa dứt, trong quan tài bỗng vang lên một tiếng “đông”.
“Ông nội?” Tôi thử gọi một tiếng.
“Đông...”
Âm thanh kia lại lần nữa vang lên. Lần này tôi nghe rất rõ, tuyệt đối không thể lầm được.
Là ông nội đang đáp lại tôi!
Không lẽ ông vẫn chưa chết?
Trước khi quan tài hạ táng không cần đóng đinh cố định, nên lúc này nắp quan tài chỉ đang đậy hờ, chỉ cần dùng sức một chút là có thể đẩy ra được.
Dù sao cũng là ông nội mình, có gì phải sợ?
Tôi tự trấn an để lấy thêm can đảm, đứng phắt dậy tiến tới quan tài, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh...
Nắp quan tài bật mở.
Thế mà ông nội thật sự ngồi dậy, hơn nữa động tác còn rất nhanh nhẹn, không hề giống một ông già.
“Ông nội!”
Tôi mừng rỡ thốt lên: “Ông chưa chết! Ông vẫn còn sống!”
Ông nội mỉm cười, vẫy tay gọi: “Viễn à, cháu đi lại đây... vào đây nằm với ông nội một lát.”
Nói thật, nếu đây đúng là ông nội thì dù có là quỷ đi nữa tôi cũng chẳng ngại mà nhảy vào nằm cùng ông. Nhưng tôi chỉ sợ đó là yêu quái. Bởi vì tôi chợt phát hiện trên cổ ông mọc ra một mảnh vảy rắn.
Tôi vô thức lùi lại ba bước. Đồng thời, tay phải tôi thò vào trong ngực áo, lặng lẽ xé mở phong thư kia...
Trương Lệ từng nói, Lôi Chấn Phù có thể triệu hồi sấm chớp trên trời giáng xuống. Mà sấm chớp không chỉ có tác dụng diệt quỷ, tương tự còn có thể diệt trừ yêu tà.
“Viễn à, sao cháu lại bỏ đi thế?”
Ông nội nhìn tôi với gương mặt đầy vẻ thất vọng.
Tôi nghiêm trọng quát lớn: “Xà yêu! Mau trả lại ông nội cho ta!”
“Ông nội” nghe thấy câu đó, chợt khựng lại rồi thản nhiên nói: "Được rồi, không giả vờ nữa!"
Lời vừa dứt, trong quan tài bắt đầu bốc lên từng trận khói đen.
Cùng lúc đó, một cái đầu rắn khổng lồ ở giữa khói đen thò ra, nhìn tôi phun ra chiếc lưỡi dài đỏ lòm, rít lên mấy tiếng “xì xì”.
"Quả nhiên là ngươi!"
Tôi hoảng sợ, lùi lại ba bước nữa.
Con rắn nằm trong quan tài chính là con rắn xích liên mà tôi từng chạm trán trước đây. Nó đã to hơn và dài hơn lần trước một chút. Thế nhưng, giờ đây khắp người nó đầy những vết thương chồng chất, vảy rụng loang lổ khắp nơi. Nhiều chỗ thịt rắn bị cháy sém đen kịt, hẳn là dấu vết bị sét đánh lúc nó độ kiếp ba ngày trước.
“Tên nhãi kia, ta hận ngươi chết đi được! Nếu không phải vì nuốt nhầm tia quỷ khí trong cơ thể ngươi thì ngày đó ta chắc chắn đã độ kiếp thành công!”
Trong mắt rắn xích liên lộ rõ hung quang, hận không thể một ngụm nuốt chửng tôi. Nhưng tôi đã nhìn ra, nó đang bị thương rất nặng, nếu không thì nó đã sớm nhào tới rồi. Trong trạng thái này, biết đâu tôi thực sự có cơ hội giết ngược.
Lôi Chấn Phù chỉ có một tấm duy nhất. Tôi cũng chỉ có đúng một cơ hội này thôi. Bởi vì một khi thất thủ, đối phương tuyệt đối sẽ không cho tôi có cơ hội thứ hai.
Tôi cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của rắn xích liên, lên tiếng: “Ngày đó là do ngươi chủ động, không thể trách ta được!”
“Không trách ngươi? Vậy ta biết trách ai?”
Dứt lời, rắn xích liên rít lên một tiếng chói tai, cuối cùng nó không nhịn được nữa xông thẳng tới tôi. Lần này, tôi không hề lùi bước mà bất ngờ quay mặt nhìn qua bên trái, hét lớn: “Trịnh bà bà, cứu tôi!”
Rắn xích liên nghe tới danh hiệu “Trịnh bà bà”, rõ ràng là hoảng sợ, ngay lập tức ngẩn ra.
Cái tôi chờ chính là cơ hội này!
Ngay lúc con rắn còn đang thất thần, tôi lập tức tiến lên một bước, “bụp” một tiếng, ấn mạnh Lôi Chấn Phù lên trên người nó.
Phù tới, sấm nổ!
Ầm!
Giữa bầu trời đêm, một tia sấm chớp kinh hoàng từ trên cao giáng xuống, bổ thẳng xuống người con rắn xích liên kia.
Không thể không thừa nhận, uy lực của Lôi Chấn Phù thật sự quá mức khủng khiếp!
Hoặc cũng có thể là do con rắn xích liên kia vốn đã bị thương nặng từ trước.
Dù là lý do gì đi nữa, sau khi tia sấm sét kinh hoàng này bổ xuống, con rắn đã bị đánh thành một khúc gỗ cháy đen. Sau đó “khúc gỗ” nhanh chóng vỡ nát, vỡ thành từng cục than đen, từ giữa không trung rơi xuống đất.
Tôi thở hổn hển, lòng thầm cảm thấy may mắn nhưng cũng không khỏi kinh hoàng. Chỉ cần chậm trễ nửa nhịp thôi thì người nằm xuống có lẽ đã là tôi.
Sau khi tôi lấy lại bình tĩnh, đang định thu dọn linh đường một chút. Trong linh đường có rất nhiều quy củ, tôi cũng không biết liệu có được phép quét dọn trước khi đưa tang hay không, nhưng nếu cứ để đống than đen này vương vãi khắp nơi thì cũng không ổn.
Trong lúc thu dọn đống than đen, tôi tình cờ phát hiện một viên châu kỳ lạ. Nó chỉ to cỡ quả trứng chim cút, hình dáng cũng tương tự trứng chim cút.
Tôi tiện tay nhặt lên, lau sạch lớp bụi than, thấy bên trong viên châu như có thứ gì đó đang lờ mờ chuyển động, hơn nữa còn có hương thơm thoang thoảng tỏa ra. Tôi cất nó vào trong túi, định bụng ngày mai sẽ tìm người lớn hỏi thăm, sau đó tiếp tục dọn dẹp đống than gỗ đen.
Trong linh đường không có sẵn chổi hay đồ hốt rác, tôi đành phải dùng tay không bốc đống than đen mang đi ra ngoài, cứ thế lặp đi lặp lại đi hết chuyến này đến chuyến khác.
Đến lượt cuối cùng, khi tôi vừa bê đống than lên quay người lại, chợt giật nảy mình. Chỉ thấy có một con chồn lông vàng cao bằng nửa người đang đứng ở cửa linh đường đang nhìn tôi chằm chằm.
“Đi đi!”
Tôi cố làm ra vẻ hung dữ, dậm chân thật mạnh quát lớn một tiếng. Con chồn vàng quả nhiên sợ hãi bỏ chạy. Thế nhưng, nó không đi xa mà dừng lại ở cách linh đường chừng bảy đến tám mét, lại tiếp tục đứng đó nhìn chằm chằm tôi.