Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Thành Khôn sư đệ, thấy chữ như thấy mặt!”
“Đã tìm được một viên Kim Đan cuối cùng, tính mệnh của tiểu sư muội đã không còn gì đáng ngại.”
“Đệ và huynh vốn đã giao ước, người có nhiều Kim Đan hơn sẽ được phép cầu hôn tiểu sư muội.”
“Có cả thảy năm viên Kim Đan, hiện ngu huynh một mình chiếm giữ ba viên.”
“Nhưng vì một viên Kim Đan cuối cùng, huynh và nữ quỷ đã ký giao ước, nguyện lấy thân thể máu thịt của huynh, rơi vào địa ngục Vô Gián, dùng việc này để giúp ả tu luyện.”
“Huynh trợ trụ làm ác, nối giáo cho giặc, thẹn với tổ sư, thẹn với đồng môn, chết đi là cách tốt nhất để giải thoát.”
“Huynh chỉ là yêu quá sâu đậm, người không biết lại nói huynh là kẻ yêu đương mù quáng.”
“Huynh đi đây.”
“Nửa đời sau của tiểu sư muội liền giao lại cho đệ.”
“Chúc hạnh phúc.”
Thư viết tới đây chỉ mới một nửa.
Nửa còn lại bên dưới là chắc là Lục Thành Luân mới thêm vào sau này:
“Ngẫm lại cuộc đời này của huynh, hơn nửa đời tu tiên vấn đạo, nửa đời sau dạo chơi tìm đan, vậy mà lại không có lấy một đứa con trai để truyền thừa y bát.”
“Người có thể đưa thư cho huynh hẳn là kẻ sĩ có đầy đủ đức hạnh.”
“Nếu y không từ chối thì có thể làm đệ tử của huynh, nhờ sư đệ thay huynh truyền thụ đạo pháp, huynh rất cảm kích.”
Thư đến đây là hết.
Tôi và Ôn Nhu đọc xong lá thư, thật lâu không nói gì.
Hồi lâu sau, Ôn Nhu mới ngậm ngùi nói: “Không thể tưởng tượng được trên thế giới vẫn còn có người đàn ông si tình như vậy.”
Tôi cất kỹ lá thư, giả bộ lẩm bẩm tự nhủ: “Vị đạo trưởng này còn muốn thu tôi làm đồ đệ nữa chứ!”
Ôn Nhu ỉu xìu nói: “Biết cậu thắng rồi! Nói đi, cậu muốn tôi làm gì?”
Tôi đáp: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
Ôn Nhu: “Vậy cậu mau nghĩ đi.”
Tôi nói: “Nếu như là chuyện rất quá đáng thì chị cũng không được từ chối đâu.”
Ôn Nhu nói chắc nịch: “Có chơi có chịu!”
“Vậy được.”
Tôi nói: “Đến đây, chị ngồi xổm xuống trước mặt tôi đi.”
“Ngồi xổm xuống trước mặt cậu?”
Ôn Nhu nhíu mày lẩm bẩm: “Đây mà tính là yêu cầu gì?”
Tôi giải thích: “Chị ngồi xổm xuống trước đã, sau đó tôi sẽ nói cho chị biết phải làm thế nào.”
“Ngồi xổm xuống…”
Ôn Nhu lập tức hiểu ra, mặt “vụt” một cái đỏ lên.
Lúc đầu tôi làm bộ nửa thật nửa giả, chỉ muốn đùa chơi chút thôi, không ngờ vậy mà Ôn Nhu làm thật…
Hai giờ sáng, xe khách đã tới bến.
Tôi và Ôn Nhu cùng lúc thức dậy.
“Mọi người dậy đi, đến trạm rồi!”
Nữ hướng dẫn viên du lịch cầm loa phóng thanh thông báo: “Mọi người lấy hành lý của mình rồi đi theo thứ tự xuống xe, tập trung ở khách sạn Cẩm Giang Chi Tâm, đến quầy lễ tây đưa thẻ căn cước ra nhận thẻ phòng...”
Đèn trong buồng xe sáng lên.
Ôn Nhu không dám nhìn tôi, một tay cầm túi xách một tay che miệng, y như chạy trốn phóng xuống xe.
Tôi nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô ấy, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, thấp thoáng như một giấc chiêm bao, khiến cho người ta lưu luyến.
Tôi xách hành lý lên, đi theo mọi người cùng xuống xe.
Nữ hướng dẫn viên du lịch không có đọc sai, thật sự là khách sạn Cẩm Giang Chi Tâm.
Đúng chất sơn trại luôn!
Nếu không thì cái đoàn này cũng sẽ không lấy được giá hời như thế.
Phòng của tôi nằm ở lầu bốn.
Tôi quẹt thẻ vào cửa, cắm thẻ vào ổ cắm mở điện, cả căn phòng lập tức sáng bừng lên.
Tuy khách sạn đúng chất sơn trại nhưng cơ sở thiết bị cũng tạm được, ít nhất cũng sạch sẽ. Hơn nữa những thứ nên có cũng không thiếu, ví dụ như dụng cụ rửa mặt, máy sấy, một đôi dép lê vân vân.
Tôi đi ra phía sau, cẩn thận lau chùi một phen, chuẩn bị đi ngủ, mới vừa nằm xuống thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi mở cửa ra xem, lại là Ôn Nhu.
Ôn Nhu chắc là vừa mới tắm xong, đang mặc một bộ váy ngủ, mặc dù tóc đã sấy qua nhưng vẫn như cũ hơi ướt.
“Sao chị lại tới đây?”
Tôi hơi bất ngờ.
Ôn Nhu thở dài: “Tiếng ngáy của ông ta lớn quá làm người ta ngủ không được, định đi qua đây tâm sự với cậu.”
“Cũng được.”
Tôi khuyên: “Chị ở cùng ông ta quá nguy hiểm, ở chỗ của tôi vẫn an toàn hơn.”
Ôn Nhu vừa đi vào cửa đã ngẩn người: “Sao phòng của cậu… chỉ có một cái giường thôi sao?”
Tôi đáp: “Tôi chỉ có một mình, ở phòng lớn một giường là đúng rồi.”
Ôn Nhu nói: “Chị tưởng các phòng đều có điều kiện như nhau.”
Ôn Nhu vào cũng đã vào, cũng không tiện đi về liền, hơi có vẻ câu nệ ngồi ở mép giường: “Đúng rồi, chị không có quầy rầy giấc ngủ của cậu chứ?”
Tôi nhìn đồng hồ rồi ngáp một hơi dài: “Giờ này là mấy giờ, chị nói thử xem?”
Ôn Nhu lập tức đứng dậy nói: “Vậy chị đi về nhé?”
“Đừng!”
Tôi kéo tay cô ấy lại: “Nếu chị không có kể chuyện bảo hiểm ra thì được, bây giờ em đã biết chuyện này rồi, chắc chắn không thể thả cho chị đi!”
Ôn Nhu do dự: “Như vậy không tốt lắm đâu, lỡ như bị người ta nhìn thấy lại lời ra tiếng vào.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Vừa rồi ở trong buồng xe còn không sợ, bây giờ chị sợ cái gì?”
Nhắc đến chuyện ở trong buồng xe, mặt Ôn Nhu lập tức đỏ lên.
Lúc này hai chúng tôi đang nắm tay nhau, người gần như dính sát vào một chỗ, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập của nhau.
Hồi lâu sau, Ôn Nhu mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, dịu dàng nói: “Ánh đèn chói mắt quá, cậu… tắt đèn đi.”
Cạch.
Tôi với tay tắt đèn.
Trong bóng tối, hai trái tim cô đơn tiến lại gần nhau, hòa hợp vào nhau…
Đến khi trời sáng, tôi rửa mặt sơ qua một phen, sau đó cầm hồ lô vàng và lá thư lên, chuẩn bị đi làm chính sự.
Không biết có phải là tôi gây ra động tĩnh quá lớn hay không, Ôn Nhu rất nhanh đã tỉnh lại, dụi mắt nói:
“Dậy sớm vậy sao?”
Tôi nói: “Tôi đi giải quyết cho xong chuyện của Lục đạo trưởng, sau đó sẽ có thể dành toàn bộ thời gian ở bên chị.”
“Chờ đã, chị đi cùng cậu.”
Ôn Nhu lập tức ngồi dậy.
Tôi ngăn lại: “Chị ngủ thêm chút đi, chờ tôi về rồi cùng nhau đi ăn cơm trưa.”
“Không được!”
Ôn Nhu nói: “Cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì, chị luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như thế.”
Tôi nói: “Lục đạo trưởng viết trong thư rõ rành rành như vậy, còn gì để nghi ngờ nữa.”
Ôn Nhu không chịu: “Chị không diễn tả được, nhưng chị thật sự không yên tâm.”
“Thôi được rồi.”
Tôi đành thỏa hiệp: “Thật ra để chị ở lại đây tôi cũng hơi không yên tâm.”
Ôn Nhu cười rạng rỡ.
Lúc này đã là sáu giờ sáng, phần lớn mọi người vẫn còn đang ngủ.
Tôi và Ôn Nhu cùng nhau rời phòng, ra khỏi khách sạn, cũng không có gặp phải người quen.
Chúng tôi xuống lầu ăn điểm tâm đơn giản rồi đi bộ tới Long Hổ Sơn.
Không biết hôm nay là ngày gì mà trên dưới Long Hổ Sơn đều giăng đèn kết hoa, cả trên cành cây cũng dán chữ “hỷ” thật to.
Ôn Nhu tò mò hỏi: “Miếu đạo quán cũng có thể tổ chức lễ cưới sao?”
Tôi giải thích: “Hòa thượng không thể kết hôn nhưng đạo sĩ thì được, Hình như bọn họ gọi là đạo lữ.”
Dọc theo đường đi có dì bán nhang đèn.
Ôn Nhu đi qua hỏi thăm: “Dì ơi, cháu muốn hỏi thăm dì một chuyện, có phải gần đây Long Hổ Sơn đang tổ chức tiệc mừng không?”
Dì nhìn hai chúng tôi không nói gì, chỉ chỉ vào trong giỏ xách đựng nhang đèn.
Ôn Nhu ngầm hiểu, vội mua hai phần nhang đèn.
Lúc này dì mới lên tiếng: “Ba ngày nữa có hai vị trưởng lão muốn kết thành đạo lữ. Một vị họ Triệu, tên là Triệu Thành Khôn, vị còn lại là thiên kim chưởng môn, cũng là tiểu sư muội của Triệu đạo trưởng, tên là Trương Lệ.”
Tôi và Ôn Nhu nghe xong, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy rất bất ngờ.
Dựa vào nội dung trong thư của Lục Thành Luân thì trước mắt Triệu Thành Khôn chỉ lấy được hai viên Kim Đan, cũng không thể thổ lộ với Trương Lệ.
Đương nhiên, nếu như Trương Lệ chủ động theo đuổi ông ta thì lại là chuyện khác.
Ôn Nhu suy nghĩ rồi hỏi thêm: “Dì à, có phải Long Hổ Sơn của chúng ta vẫn còn một vị đạo trưởng tên là Lục Thành Luân không?”
“Lục Thành Luân?”
Dì nói: “Hình như trước đây có người như vậy, nhưng vì ông ta luôn làm mấy chuyện đào mộ moi tiền người ta nên đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”
Ôn Nhu hỏi tới: “Sau đó thì sao?”
Dì lắc đầu: “Về sau dì cũng không rõ.”
“Được rồi, cảm ơn dì.”
Ôn Nhu kéo tôi qua một bên, vẻ mặt nặng nề khác thường: “Cảm giác của chị không sai, tên Triệu Thành Khôn này chắc chắn là có vấn đề.”
Tôi cũng đã nhận ra có chỗ không ổn nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ: “Chị có cách gì hay không?”
Ôn Nhu nói: “Cậu không thể đi gặp Triệu Thành Khôn được, quá nguy hiểm. Nếu như chúng ta có thể nghĩ cách gặp được vị Trương Lệ kia, chắc là sẽ có thể biết được chân tướng.”
Trong lúc hai chúng tôi đang bàn luận thì có một tiểu đạo sĩ từ trên núi đi xuống.
Tiểu đạo sĩ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, cầm trong tay một bức họa, thấy người liền hỏi: “Xin hỏi thí chủ, có gặp qua người này hay không?”
Ôn Nhu nhìn thoáng qua, lập tức kéo tôi quay đầu bước nhanh đi.
Tôi hỏi: “Làm gì?”
Ôn Nhu nói: “Hình như người trong bức họa tiểu đạo sĩ đang cầm kia chính là cậu.”
“Tôi?”
Tôi hơi mê man: “Sao cậu ta lại biết tôi?”
Ôn Nhu phân tích: “Đêm qua chuyện hồ lô vàng của cậu bị lộ, không chỉ mỗi cậu gặp yêu quái mà người của cả đoàn xe chúng ta đều gặp. Long Hổ Sơn thế lực khổng lồ, biết được việc này cũng rất bình thường.”
Tim tôi run lên: “Sẽ không phải là Triệu Thành Khôn muốn bắt tôi đó chứ?”
Ôn Nhu giục: “Trước đừng quan tâm đến những chuyện này, chúng ta tìm một chỗ an toàn nấp vào rồi nghĩ cách gặp Trương Lệ đi.”