Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi về thôn một chuyến.
Ngôi nhà ngói đổ nát trong ký ức đã sớm biến mất, thay vào đó là một tòa nhà ba tầng nhỏ kiểu phương Tây.
Chắc hẳn là được xây khi trang trại nuôi lợn của bố mẹ ruột vừa mới phát đạt vài năm trước.
Bây giờ, bên trong chỉ có một già một trẻ sinh sống, là bà nội và em trai.
Tô Tinh Diệu đưa tay gõ cửa, người ra mở cửa là bà nội tóc đã bạc trắng.
Bà nội tôi trọng nam khinh nữ, mỗi khi gặp tôi vĩnh viễn cũng chỉ có tiếng hừ lạnh và bất mãn.
Nhưng bây giờ, bà nội chỉ ngơ ngác nhìn tôi, hỏi tôi có thể trước khi ra nước ngoài đến nhà tù thăm lại bố mẹ đẻ không.
Đi, đương nhiên phải đi, tôi muốn trước khi rời đi, lại hung hăng giẫm thêm một chân.
Em trai đã 13 tuổi rồi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, khác hẳn với tôi gầy đen năm đó.
Nó đang cùng bạn học cầm máy chơi game.
Nó đã không nhận ra tôi nữa rồi.
"Em có muốn đi thăm bố mẹ với chị không?" Tôi hỏi.
Bạn học của nó nghe xong thì kinh ngạc nhìn nó.
Nó mất kiên nhẫn liếc tôi một cái: "Bố mẹ gì chứ, tôi không nhận người ngồi tù làm bố mẹ."
Nó gọi bạn học tiếp tục chơi game: "Đừng nghe con điên đó nói bậy!"
Tôi cười nhạt đầy châm biếm.
Trong tù.
Tôi nhấc ống nghe lên, nhìn người bên trong qua lớp kính.
Trên đầu mẹ ruột tôi đã gần như phủ đầy tóc bạc.
"Phán Đệ, con tha thứ cho mẹ chưa?" Bà ta sốt sắng nhìn tôi.
"Trước khi đến đây, con đã về thôn một chuyến, đứa con trai bảo bối mà mẹ nói, ngay cả mặt mẹ nó cũng không muốn đến nhìn.”
"Ở trước mặt bạn học, nó đã không muốn nhận loại bố mẹ như hai người rồi." Tôi toe toét cười.
Vẻ mặt của mẹ ruột tôi dần dần trở nên tuyệt vọng.
"Bố mẹ nuôi muốn đưa con ra nước ngoài du học, loại bố mẹ nào nuôi ra loại con cái đó, loại bố mẹ như hai người, nuôi ra chỉ toàn là đồ bỏ đi!"
Tôi đặt ống nghe xuống, nghênh ngang rời đi.