Đại Hồ Ly Lông Xù Rất Đáng Yêu - Chương 45

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

45

Lời nói của William làm Lâm Phong và Tô Cách kinh sợ trong lòng, hai người họ cũng không ngốc nên hiểu ý của anh là gì.

Năng lực của Lận Tô đã  rõ như ban ngày, có thể chữa khỏi hoàn toàn chứng rối loạn tinh thần lực, đây là điều quan trọng nhất đối với đế quốc, một khi tin tức này bị tung ra, sẽ gây ra oanh động cỡ nào chứ.

Bây giờ bọn họ phải đưa ra kế hoạch chu đáo trước, để có thể ứng phói với mọi tình huống có thể phát sinh trong tương lai.

Tuy Lâm Phong là một nhà khoa học chỉ đam mê nghiên cứu, nhưng y cũng biết chuyện này quan trọng đến cỡ nào.

“Điện hạ, chúng tôi hiểu.” Lâm Phong hiểu rõ trong lòng, khi William bất ngờ lên tiếng, thì người được nhắc đến chính là Lận Tô. “Chuyện này, nếu được, xin giao cho chúng tôi đảm nhận.”

Xét về tư cách và lý lịch, quả thực không ai thích hợp hơn Lâm gia. Đây cũng là lý do vì sao William lại đột nhiên chủ động mở miệng đề nghị như vậy.

“Ngũ Tư đang đóng quân ở khu vực ngoài của tinh cầu North. Nếu có việc gì, có thể liên hệ với hắn.” William nói xong câu đó thì không còn định nói thêm gì nữa. Anh xoay người, dựa vào tường quay trở về. Tô Cách muốn tiến lên đỡ lấy anh, nhưng lại bị từ chối.

Tô Cách đành lùi lại, lặng lẽ nhìn theo William rời đi.

“Lâm Phong, Ngũ Tư chẳng phải là đội trưởng đội cận vệ thân tín của Điện hạ sao?” Nếu người đã ở khu vực ngoài tinn cầu North, vậy vì sao đến giờ lại không có chút tin tức nào truyền ra?

“Tô Cách, chuyện vừa rồi cậu cũng thấy rồi đấy, Lận Tô thật sự có thể chữa trị rối loạn tinh thần lực!”

Lâm Phong đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy phấn khích và xúc động đến khó tin. Tô Cách bị y nhìn chằm chằm đến rợn da gà: “Không phải đến giờ cậu mới phản ứng lại đấy chứ?”

“Không, chỉ là tôi quá chấn động, nhất thời chưa thể ổn định cảm xúc được thôi. Đừng để ý tôi, để tôi yên tĩnh một chút là được rồi.”

Nói xong, Lâm Phong vội vã đi vào phòng. Lúc này Cách Ân đã bắt đầu thở đều, Triệu An vẫn túc trực bên cạnh. Những người còn lại cũng giữ yên lặng.

Lâm Phong bất ngờ xuất hiện, ba người lập tức đứng dậy theo phản xạ, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe y nói: “Xin lỗi vì làm phiền, tôi có thể kiểm tra tình trạng của anh ấy một chút không? Tôi đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.”

Dù sao Lâm Phong cũng không phải người bình thường, Triệu An không tiện từ chối: “Ngài cứ vào.”

Lâm Phong nhẹ nhàng bước đến bên Cách Ân.

Cách Ân ngủ rất ngon, tiếng ngáy không to nhưng kéo dài đều đều.

Một bệnh nhân mắc chứng rối loạn tinh thần lại có thể ngủ yên lành thế này, ai nghe được mà tin nổi?

Ngay cả Lâm Phong, nếu không tận mắt chứng kiến, cũng không thể tin nổi Cách Ân lại là một bệnh nhân rối loạn tinh thần cấp D.

Theo lời Triệu An, tình trạng ban đầu của Cách Ân là điển hình cho bệnh nhân cấp D, hơn nữa đã có dấu hiệu tiến triển xấu. Vậy mà sau khi ăn rau củ do Lận Tô trồng, anh ấy không chỉ có thể quay lại làm việc mà còn hồi phục rõ rệt, điều này vốn đã là kỳ tích.

May mắn hơn nữa là họ tình cờ gặp được Cain đã ra ngoài một mình và hỏi được thông tin rằng Lận Tô có khả năng chữa trị rối loạn tinh thần. Kết quả, họ nhận được lời khẳng định.

Sau lần điều trị đầu tiên, tình trạng của Cách Ân chuyển biến rõ rệt.

Lần điều trị thứ hai này chắc chắn sẽ càng hiệu quả hơn.

Nghe Triệu An kể lại quá trình ấy, Lâm Phong không khỏi cảm thấy họ thật may mắn, đồng thời càng thêm kinh ngạc trước năng lực của Lận Tô.

Chỉ có một điều khiến y hoang mang nếu Lận Tô thực sự có khả năng chữa lành rối loạn tinh thần, thì vì sao thân vương William đến giờ vẫn còn trong trạng thái bán thú hóa?

Có lẽ năng lực này không có hiệu quả với tất cả mọi người?

Có lẽ vẫn cần đợi Lận Tô nghỉ ngơi xong rồi hỏi kỹ hơn. Hy vọng cậu sẽ đồng ý chia sẻ.

Lận Tô tốt như vậy, chắc sẽ đồng ý thôi.

Đã có được điều mình muốn, Lâm Phong không nán lại lâu, quay trở về phòng thí nghiệm. Vốn định gửi tin nhắn cho Thư phụ ở Thủ Đô tinh, nhưng không ngờ hai cha con lại tâm linh tương thông, Tần Dật đã gọi video đến trước.

Video vừa kết nối, một người với mái tóc đen, mắt đen, khí chất thanh nhã sạch sẽ lập tức nghi ngờ hỏi: “Con đang ở chỗ nào đấy?”

Trong màn hình, phòng thí nghiệm chật chội của Lâm Phong bày đầy thiết bị, lộn xộn như tổ quạ, nhìn vào là biết chẳng dọn dẹp gì đối với một người thích sạch sẽ, ghét bừa bộn như Tần Dật thì đúng là cảnh tượng ác mộng. Ông ấy đang chuẩn bị mắng vài câu, thì nghe Lâm Phong nở nụ cười ngốc nghếch:

“Thư phụ, Thư phụ, con có một tin siêu tốt muốn báo cho cha!”

“Tin gì mà tốt? Con chạy tới tinh cầu North, đuổi cả tổ điều tra về, tự mình tiếp quản công việc của họ, chuyện đó con gọi là tin tốt à?” Rõ ràng ông ấy gọi đến là vì chuyện này.

Trong mắt Tần Dật, việc Lâm Phong không ở lại Thủ Đô tinh làm nghiên cứu, mà chạy đến nơi xa xôi như tinh cầu North, đúng là hành động lãng phí thời gian.

“Dĩ nhiên không phải chuyện đó rồi! Thư phụ, các chỉ số trên báo cáo của tinh cầu North hoàn toàn là thật. Rau quả tại đây chứa đến 69% nguyên tố tự nhiên hoàn toàn xác thực! Hơn nữa, chỉ một mình Lận Tô sở hữu đến 10 cây cây ăn quả như thế, tất cả đều trồng trong vườn phía sau nhà con, cha tin nổi không?”

“Cả 10 cây đều do chính tay cậu ấy trồng ra! Con tận mắt chứng kiến! Nhưng Thư phụ, chuyện đó vẫn chưa phải trọng điểm. Điều con sắp nói tiếp theo đây có thể làm đảo lộn toàn bộ nhận thức của chúng ta từ trước tới nay, mong cha hãy thật bình tĩnh nghe con nói. Con cam đoan từng lời đều là sự thật, hơn nữa là tận mắt chứng kiến!”

Lâm Phong nói đến đây thì hít một hơi thật sâu.

Tần Dật lần đầu thấy y nghiêm túc đến vậy, không khỏi bị sự tò mò lôi cuốn: “Con nói đi, để xem thứ gì có thể đảo lộn cả nhận thức của ta.”

“Thư phụ, cha đã từng nghĩ đến khả năng này chưa, rằng Thú Văn trên người chúng ta thực chất là... khuyết thiếu? Rằng căn nguyên của tinh thần hỗn loạn chính là vì Thú Văn không hoàn chỉnh, không thể hoàn toàn dung hợp với khế ước thú, từ đó dẫn đến phát bệnh?”

“Trước đây con chưa bao giờ nghi ngờ điều này, bởi lẽ tất cả mọi người sinh ra đều có Thú Văn như thế, tất cả tài liệu ghi chép cũng chưa từng đề cập khả năng khác.”

“Nhưng hôm nay, con tận mắt chứng kiến Lận Tô chữa trị Thú Văn ấy. Người bệnh sau điều trị có thể ngủ ngon lành như người bình thường. Thư phụ, sau khi được chữa trị, bệnh nhân thoạt nhìn chẳng khác nào một người khỏe mạnh.”

Tần Dật không phải người dễ xúc động, ông ấy kiên nhẫn nghe hết lời Lâm Phong. Sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ông ấy không hề nghi ngờ Lâm Phong nói dối vì hoàn toàn không cần thiết.

Nếu không phải nói dối, thì nghĩa là... đây là sự thật.

Nếu Thú Văn thực sự là khuyết thiếu, vậy toàn bộ hướng nghiên cứu trước giờ của họ chẳng phải đã sai ngay từ gốc rễ sao?

Mọi thứ sẽ bị phủ định, cả bàn cờ sẽ bị lật đổ.

Nhưng ông ấy chấp nhận thua vì so với danh tiếng cá nhân, sức khỏe của hàng trăm triệu người dân Đế Quốc mới là điều quan trọng nhất.

“Con nói kỹ cho ta nghe đi.”

Lâm Phong biết Thư phụ của y, quả thực là một người vĩ đại, ông sẽ không bao giờ vì thanh danh mà bỏ qua sơ tâm của mình.
Những ngày qua, chuyện mắt thấy tai nghe ở chỗ Lận Tô, Lâm Phong đều kể lại tỉ mỉ cho Tần Dật, cuối cùng mới nói:

“Thư phụ, còn một việc nữa, cũng là gần đây con mới biết, bạn lữ của Lận Tô chính là William thân vương.”

Nghe đến đây, Tần Dật đang chăm chú ghi chép lời Lâm Phong lập tức ngẩng đầu: “William thân vương lại ở tinh cầu North? Tình hình của ngài ấy thế nào?”

Chuyện William bị rối loạn tinh thần chỉ có rất ít người biết. Ông từng là bác sĩ điều trị chính cho William thân vương, đối với tình trạng của anh vẫn luôn bó tay hết cách. Suốt thời gian qua, hoàn toàn không có tin tức từ William, ông thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

“Tình trạng hiện tại của William thân vương không thể đánh giá là tốt hay xấu. Ngài ấy đã nửa thú hóa, tức là mức độ tinh thần hỗn loạn ít nhất đã đạt đến cấp S. Theo dữ liệu thí nghiệm của chúng ta, loại tinh trạng này căn bản không thể tồn tại. Nhưng hắn không chỉ có thể giao tiếp, thậm chí còn đi lại như người bình thường. Điều này rõ ràng có liên quan đến ngài Lận Tô.”

Biết được tình hình William trước mắt không tệ như ông lo, Tần Dật cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào. Đồng thời, ông lại càng thêm tò mò về Lận Tô, một vị giống cái đặc biệt này.

“Xem ra, ta phải đích thân đến tinh cầu North một chuyến.”

“Thư phụ, tạm thời xin ngài đừng đến,” Lâm Phong nghiêm túc nói. “Năng lực của Lận Tô quá đặc biệt, hơn nữa cực kỳ quan trọng với đế quốc. Hiện tại William thân vương đã giao chuyện này cho con và Tô Cách xử lý. Con hy vọng Thư phụ sẽ hỗ trợ tụi con từ Thủ Đô Tinh.”

Dù Lâm Phong không nói rõ nhiệm vụ mà William giao cho, nhưng kết hợp với năng lực của Lận Tô, Tần Dật cũng phần nào hiểu được.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, đúng là còn rất nhiều việc cần chuẩn bị kỹ càng. Chuyện này  vô cùng quan trọng, không thể sơ suất.

“Ta hiểu. Cứ yên tâm làm việc, có ta ở đây.”

“Nếu có phát hiện mới, con sẽ lập tức báo lại cho ngài.” Lâm Phong mỉm cười, rồi như nhớ ra điều gì, chợt nhíu mày hỏi dò: “Thư phụ, có tin gì về tiểu đệ không?”

“Vẫn chưa.” Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Tần Dật thoáng buồn, “Bên đó con cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Vâng. Ngài cũng vậy, Thư phụ. Không có tin tức gì cũng là một dạng tin tốt. Ít nhất là... chưa có tin xấu.”

Trong giấc ngủ, Lận Tô cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc, theo bản năng dựa sát vào, mày đang nhíu chặt cũng dần thả lỏng, ngủ yên.

William nhẹ nhàng dùng đuôi to cuộn lấy tiểu giống cái, kéo cậu vào lòng, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Nhảy Nhảy đang ngủ hình chữ X ở mép giường, toàn thân phủ đầy những đốm lông trắng như tuyết, khiến con thỏ nhỏ trông buồn cười một cách đáng yêu.

Nửa đêm, cơ thể Lận Tô dần trở nên khô nóng, khiến cậu ngủ không yên. William đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng khẽ mở mắt—đôi đồng tử thú màu vàng kim lóe lên ánh sáng yêu dị trong màn đêm.

Không khí bắt đầu ngập tràn một mùi hương ngọt ngào mơ hồ khó tả, đầy dụ hoặc.

William cảm nhận rõ ràng thân nhiệt từ người trong lòng dần tăng cao. Mùi hương kia, chính là phát ra từ Lận Tô.

Tiểu giống cái ngủ không yên, cơ thể không ngừng giãy giụa nhẹ, như đang cực lực chịu đựng điều gì đó.

“Ưm…” Lận Tô cảm thấy như bản thân đang bị nướng trên than lửa, cơ thể cứ không ngừng dâng lên những đợt sóng nhiệt, như muốn tan chảy.

Theo bản năng, cậu tìm kiếm nơi nào đó có thể khiến mình cảm thấy mát hơn, dễ chịu hơn.

Ngay lúc William bị cậu ôm lấy, cả người khẽ cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, như có một ngọn lửa nhỏ xông thẳng vào tim anh, kéo căng từng sợi thần kinh.

Giống cái khi trưởng thành đều sẽ có kỳ phát tình cố định, cũng là lý do họ được yêu cầu kết hôn sau khi đến tuổi.

Nhưng chưa từng ai nói cho anh biết... giống cái khi phát tình lại có thể ngọt ngào như thế này.

Phát tình của Lận Tô dường như chỉ vừa mới bắt đầu, cơn nhiệt chưa thật sự bùng lên. William liếm nhẹ môi dưới. Nếu Lận Tô chịu nói, anh có thể…

Lận Tô đột nhiên mở mắt. Cơn nóng trên người khiến cậu bứt rứt, không thể ngủ tiếp. Một vài chỗ thậm chí bắt đầu có phản ứng không nên có.

Rõ ràng cậu không nằm mơ gì đen tối cả, tại sao lại…

Chẳng lẽ vì đến nơi này, vẫn chưa từng... “giải tỏa”?

Cậu len lén nhìn người đang ôm mình, chột dạ rút tay về, định xuống giường đi toilet giải quyết chút.

Không ngờ có lẽ vì vội quá, khi rời giường lại bị vướng chăn, suýt nữa ngã úp mặt xuống đất. May mà có một cánh tay kịp thời ôm lấy eo, kéo cậu vào vòng tay ấm áp.

Ngực của hồ ly lớn rộng rãi, vừa ấm áp vừa vững chãi. Lận Tô lại một lần nữa cảm than, William ôm thật thoải mái.

Tiểu giống cái thở ra hơi nóng rực, hương thơm trong không khí càng lúc càng đậm.

“Lận Tô…”

Bị gọi tên đột ngột, Lận Tô khẽ run lên, não đang mơ màng cũng tỉnh táo đôi chút. Cậu chột dạ nghĩ không biết phản ứng vừa rồi có bị phát hiện không.

Dù sao cũng là đàn ông, có chút phản ứng cũng là bình thường thôi… nhưng nửa đêm đang ngủ ngon mà lại phát tình? Còn mặt mũi nào nữa?

Cậu khẽ giãy giụa, định tìm cớ rời khỏi lòng William.

Nhưng William lại buông tay rất tự nhiên, cổ họng khẽ động, cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi:

“Lận Tô, em... là kỳ phát tình đến rồi sao?”

Đang lo tìm lý do, toàn thân Lận Tô cứng đờ, đột ngột ngẩng đầu nhìn hồ ly lớn đang ôm mình—chỉ thấy đôi tai chó mềm mại giấu trong tóc bạc nhẹ cụp xuống, thoạt nhìn vừa ngoan vừa muốn xoa.

Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó!

William vừa nói gì?

Phát tình?

Sao có thể, cậu làm gì có kỳ phát tình… Nhưng thân thể này thì có!

 

Giống cái sau khi thành niên, thân thể có phát dục thành thục hay không, chủ yếu thể hiện qua việc có xuất hiện dấu hiệu phát tình hay không. Một khi phát tình xuất hiện, thì về sau cứ cách một khoảng thời gian lại tái phát một lần, thật đúng là muốn lấy mạng người ta.

Bị William hoàn toàn phớt lờ tình huống trước mắt, Lận Tô chỉ rối rắm trong chớp mắt, sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại.

Phát tình kỳ thì sao chứ? Chẳng phải cậu có con hồ ly to kia sao?

William nói xong câu đó, vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu cảm của tiểu giống cái. Thấy đối phương chỉ rối rắm trong chớp mắt, đôi mắt đen đã sáng lên, chưa kịp mở lời, vạt áo đã bị Lận Tô nắm lấy, ngay sau đó nghe thấy hắn nói:

“Đúng rồi, cho nên William, anh phải giúp em!”

Vốn còn đang rối rắm làm sao thuyết phục Lận Tô giúp mình vượt qua kỳ phát tình, William nghe xong những lời này, một sợi dây căng trong lòng anh liền “xoạch” một tiếng — đứt phựt.

“Anh hẳn là biết nên làm thế nào, đúng chứ?”

Trong tình huống hiện tại của William, Lận Tô cũng không trông mong gì chuyện đánh dấu hoàn toàn, nhưng một cái đánh dấu tạm thời… chắc là sẽ không gây vấn đề gì quá lớn đi?

Đối mặt với câu nói trắng trợn của Lận Tô, William đột nhiên cảm thấy bản thân dường như suy nghĩ hơi thừa. Tiểu giống cái trước ngực anh luôn trực tiếp như vậy. Anh nuốt khan, khàn giọng đáp lại:

“Ừm…”

Nhưng chưa kịp nói thêm gì, cổ đã bị Lận Tô vòng tay kéo xuống, một đôi môi mềm mại ấm áp áp lên, đôi mắt đen hiện lên vẻ tinh ranh, khẽ hôn anh một cái rồi lùi lại chút, chớp mắt như cổ vũ.

"Oanh!"

Chiếc đuôi to trắng muốt lập tức quấn lấy eo Lận Tô, đem người hoàn toàn ôm vào lòng, cúi đầu hôn xuống.


Sáng sớm hôm sau, Lận Tô tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao. Cái cảm giác táo bạo nóng bừng nửa đêm hôm qua đã lùi dần, cậu chớp mắt, nhớ lại nụ hôn quá mức mãnh liệt sau nửa đêm khiến hai má hơi đỏ lên.

Dù vậy, thân thể cậu được thỏa mãn, ít nhất sau đó ngủ rất ngon.

Thấy cậu tỉnh, William liền buông chiếc đuôi đang quấn nơi mắt cá chân cậu ra, hỏi:

“Còn khó chịu không?”

Lận Tô ngồi dậy, ngẩng đầu đối diện đôi mắt vàng kim của William, rồi cúi xuống nhìn thấy vết thương nơi môi dưới của đối phương, là do cậu cắn đêm qua.

“Không, không khó chịu. Hôm qua… cảm ơn anh.” Lận Tô nói, chột dạ né tránh ánh mắt đối phương, không dám nhìn thẳng vào quần áo xộc xệch, làn da tái nhợt cùng đôi môi bị thương, trông William thật giống như vừa bị cậu hành hạ vậy.

William trông như vậy không những không khiến cậu áy náy, mà ngược lại còn làm nổi lên cái suy nghĩ: “Lần sau… có lẽ vẫn dám làm tiếp…”

Rõ ràng cậu đã bước ra bước đầu tiên trên con đường “không làm người”, phía sau còn vô số bước chờ cậu tiếp tục.

Mà khổ nỗi, cậu lại còn thấy mong chờ. Muốn mạng thật.

“Khụ, sắp đến giờ rồi.” Lận Tô xuống giường, vừa vặn thấy Nhảy Nhảy cuộn tròn trên sàn, liền kinh ngạc hỏi: “Nhảy Nhảy, sao em lại nằm dưới đất?”

Nửa đêm hôm qua vẫn còn ngủ ngon lành, vậy mà giữa chừng bị ai đó đá văng xuống giường. Nhảy Nhảy ấm ức “kỉ” một tiếng.

Lận Tô đưa tay vỗ vỗ đầu nó, nói đầy vẻ quan tâm: “Nền gạch mát đúng không? Vậy sau này cứ ngủ dưới đất nhé.”

Thỏ tai dài: “……”

Tự cho là săn sóc lắm rồi, Lận Tô nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.

William ngồi dậy, chiếc đuôi to rũ bên người khẽ đung đưa, tâm trạng rất tốt.

---

Ra khỏi phòng, Lận Tô thấy Tô Cẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vừa nhìn thấy cậu, Tô Cẩm liền hỏi:

“Thân thể ổn chứ?”

Lận Tô gật đầu, có chút chột dạ: “Không sao. Mọi người nhà anh Triệu về rồi à?”

“Về sớm rồi. Đêm qua cả nhà bọn họ rời đi rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Ăn sáng xong, Lận Tô thấy Lâm Phong cứ quanh quẩn ngoài sân thì biết ngay y đến vì chuyện gì. Cậu liền chủ động nói:

“Vào phòng bên cạnh nói chuyện đi.”

Trong đầu Lâm Phong đã chuẩn bị đầy đủ nội dung, vội vàng theo sát.

Vào phòng, Lận Tô ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề:

“Anh muốn hỏi gì?”

Lâm Phong kéo ghế ngồi bên cạnh cậu:

“Có rất nhiều điều muốn hỏi. Cậu thật sự có thể chữa trị chứng rối loạn tinh thần lực sao?”

“Có thể, nhờ vào chữa trị Thú Văn. Hôm qua hẳn là anh cũng đã thấy, Thú Văn bị tàn khuyết. Chỉ cần chữa trị được Thú Văn, chứng rối loạn tinh thần lực cũng có thể được chữa khỏi tận gốc.”

Giọng điệu Lận Tô chắc nịch,  bởi vì Cain đã là ví dụ thành công.

Dù đã suy đoán sơ bộ từ trước, nghe được khẳng định này, Lâm Phong vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.

Đế quốc đã tìm kiếm phương pháp chữa chứng rối loạn tinh thần lực suốt bao năm, nay rốt cuộc có hy vọng.

Lâm Phong hít thở cẩn trọng, hỏi tiếp:

“Bất kỳ ai cũng có thể chữa được sao?”

“Trước mắt năng lực của tôi chỉ có thể miễn cưỡng chữa được cấp A trở xuống.”

Lâm Phong thấp thỏm lại chờ mong, dè dặt hỏi:

“Có thể… nhìn thử của tôi không? Tôi là khế ước thú nhân cấp S.”

Cấp S?

Lận Tô chưa từng tiếp xúc Thú Văn cấp S, có chút hứng thú, gật đầu:

“Được.”

Thú Văn của Lâm Phong nằm ở vai, y kéo áo xuống nửa bên để lộ ra đường vân màu tím mang theo ánh sáng lưu chuyển, cảm giác thần bí sâu hơn, năng lượng ẩn chứa cũng mạnh hơn nhiều so với cấp A. Nhưng so với Thú Văn màu đỏ của William thì vẫn kém hơn rất xa.

Quả nhiên, Thú Văn của William còn ở một cấp bậc cao hơn.

Vậy Thú Văn còn cao hơn cả cấp S… là tồn tại cấp bậc gì?

Lận Tô đặt tay lên Thú Văn, năng lực hệ mộc hóa thành tơ dị năng thấm vào, ngay tức khắc liền bị lực lượng trong Thú Văn hấp thu mất một nửa. Nếu không chuẩn bị từ trước, có khi cậu đã bị hút cạn chỉ trong chớp mắt.

Nếu Thú Văn cấp A cần chia thành mười phần mới có thể chữa trị, thì cấp S hiện tại là tồn tại mà cậu chưa thể chinh phục.

Lận Tô thu tay lại:

“Không được. Cấp bậc Thú Văn của anh tạm thời quá cao so với năng lực của tôi.”

Trên mặt Lâm Phong không hề có vẻ thất vọng, bởi vì Lận Tô dùng từ “tạm thời” — có nghĩa là tương lai hoàn toàn có khả năng.

Ý thức được điều đó, trong lòng Lâm Phong càng thêm nhiệt huyết và kỳ vọng.

“Lận Tô, năng lực của cậu với đế quốc vô cùng quan trọng. Tôi biết yêu cầu này quá mức, nhưng tôi không thể không lần nữa xin cậu… Có thể trở thành đối tượng nghiên cứu của tôi không? Tôi cam đoan sẽ không làm tổn hại cậu. Nhưng năng lực của cậu là hy vọng duy nhất hiện tại để chữa khỏi tinh thần loạn.”

Nói đến cuối, giọng Lâm Phong đã khàn đi. Sau một thời gian chung sống, y càng quý mến tiểu giống cái trước mặt, người sống có nguyên tắc, đối nhân xử thế hiền hòa.

Yêu cầu lúc này không còn là vì công việc nữa, mà là… tư tâm. Nếu như y có một đệ đệ như Lận Tô, và đệ đệ ấy bị người khác coi là “chuột thí nghiệm”, y nhất định sẽ đánh kẻ đó tơi tả.

Thế mà giờ chính y lại đi làm chuyện quá đáng đó.

Lận Tô chỉ cười, đáp:

“Trở thành đối tượng nghiên cứu cũng được thôi. Nhưng năng lực của tôi chưa chắc đủ để đại diện. Kết quả nghiên cứu có thể không như anh mong muốn.”

Dù sao thì năng lực y có là hệ mộc dị năng, chứ không phải năng lực khế ước thực vật thực thụ.

Về việc có bị thí nghiệm hay không, thật ra Lận Tô cũng không lo lắng lắm. Lâm Phong không dám tổn thương “hy vọng duy nhất” này đâu.

Nhiều nhất chỉ là quan sát và thu thập số liệu.

Hơn nữa, cậu cũng có tư tâm. Việc chữa trị Thú Văn để tăng cấp mộc hệ dị năng quá chậm. Cậu có dự cảm rằng cấp bậc càng tăng, số người có thể chữa trị cũng sẽ tăng theo. Nếu Lâm Phong có thể tìm ra cách giúp cậu nâng cao năng lực nhanh hơn… thì còn gì bằng?

Được sự đồng ý của Lận Tô, Lâm Phong lập tức mất kiểm soát, kích động không thôi, vội vàng cam kết mình tuyệt đối không làm gì tổn hại cậu trong quá trình nghiên cứu.

Lận Tô cười, vỗ vai y:

“Về nghiên cứu tôi không hiểu gì đâu. Cần tôi phối hợp gì thì cứ nói. Chỉ là tôi còn có việc ở đây, đừng làm ảnh hưởng công việc của tôi là được.”

“Yên tâm! Tuyệt đối không ảnh hưởng gì cả!”

“Ừ.” Với sức lao động miễn phí thế này, Lận Tô tất nhiên sẽ tận dụng đến cùng.


Vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy William đang phơi nắng ngoài sân. Lận Tô định tiến lại chào hỏi thì bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Tô Cẩm.

Đáy lòng bỗng căng lên.

Chết tiệt… lẽ nào Tô Cẩm biết chuyện rồi?

Dù sao… vết thương trên môi William cũng dễ thấy quá mà…

 

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo